Chương trước
Chương sau
Cái bát trước mặt cũng không phải thức ăn gì đặc biệt, hương vị cũng vô cùng giống nhau, so với điểm tâm tinh xảo trong bữa tiệc thì thật sự không thể so sánh.

Nhưng mà đây là Nhiếp Chính Vương tự tay làm, sức nặng cũng tăng lên, đổi lại là người khác thì đã lấy làm kinh sợ, mang ơn đội nghĩa, đã vái lạy người trước mặt mấy cái biểu thị sự thành tâm của mình.

Nhưng mà Thời An thật sự sợ hãi không chịu nổi, thậm chí nàng còn có chút thất thần, nàng suy nghĩ vì sao Mục Trì Thanh không ăn bát mì kia, là trời đất rung chuyển bát mì bị đổ sao, nhưng mà lúc trước nàng đã từng hỏi người Thẩm gia, 5 năm trước ở đây không xảy ra chấn động nào, đó là ảo giác khi nàng đột nhiên bị rút khỏi trò chơi sinh ra mà thôi.

Không biết Vương phủ có quy củ lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện hay không nhưng sau khi Mục Trì Thanh động đũa không nói gì nữa, trong lúc cầm đũa lộ ra một vẻ trang nghiêm, dường như tô mì này có thể vào miệng hắn đó là vinh dự trời ban.

Thời An thấy thế, cũng không nhiều lời cùng hắn dùng bữa tối, trọng lượng của hai bát cũng không đồng đều, cũng không biết Mục Trì Thanh làm thế nào tính ra sức ăn của nàng, không nhiều không ít, vừa đủ.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên hài hòa, thậm chí có chút ấm áp, giống như cùng người nhà bình thường ăn một bát mì trường thọ vào sinh nhật, đơn giản lại chất phác.

Đối diện, Mục Trì Thanh buông đũa trước, hắn nhìn Thời An lịch sự ăn xong bát mì, lau miệng, khóe môi hơi cong lên, giống như nhìn nàng dùng bữa là cảnh đẹp ý vui, chờ Thời An dùng nước ấm súc miệng, lúc này Mục Trì Thanh mới đứng lên, từ bên cạnh lấy ra một chậu nước ấm.

Chuyện này vốn nên là hạ nhân làm, hắn cứ như vậy thuận tay đưa, hạ mình cao quý.

Mục Trì Thanh nói: “Tam cô nương rửa tay đi.”

Thời An tạ ơn nhận lấy.

Mới vừa cầm trong tay, nàng liền nghe thấy Mục Trì Thanh không nhanh không chậm mở miệng nói: “Hưng Thịnh năm thứ ba, hai mươi ba tháng chín, tam cô nương Tướng phủ đi theo mọi người vào Vương phủ chúc thọ, vô cớ mất tích trên tiệc rượu, quân hoàng thành tìm kiếm cả đêm, mãi đến tháng ba năm sau cũng không có kết quả, được sử sách xưng thành kỳ án của hoàng thành.”

Hắn nói ung dung thong thả, giống như nói chuyện xưa trên quán trà, nếu không phải địa điểm thời gian quá mức chính xác, thiếu chút nữa nàng còn cho rằng là hắn thuận miệng bịa ra.

Chẳng qua khi rơi vào tai Thời An còn đáng sợ hơn long trời lở đất.

Đôi mắt hạnh của nàng đột nhiên mở to, đứng từ trên ghế lên, mang theo vẻ mặt không thể tin tưởng nổi nhìn Mục Trì Thanh: “Điện hạ!”

Mới vừa nói ra hai chữ nàng liền cảm thấy một trận choáng váng, thân thể Thời An không chịu được lung lay, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, nàng theo bản năng duỗi tay chống lên bàn nhưng phân nửa phần sức lực đều không chịu được.

Người nàng lệch về một bên, mắt thấy sắp phải ngã xuống lại được Mục Trì Thanh vững vàng đỡ được, bàn tay mềm mại trượt xuống đất.

Mục Trì Thanh nhẹ giọng nói: “Cô không nhận được quà tặng của tam cô nương, không thể làm gì khác hơn là dựa vào tâm ý của mình tự tới lấy.”

Tầm mắt Thơi An mờ hồ không rõ, dược tính tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, người mềm nhũn như sợi bông, ngay cả sức lực nói chuyện cũng biến mất, dường như lầm bầm nói: “Thần nữ không đưa….”

Đáng tiếc giọng nói quá yếu ớt, Mục Trì Thanh chỉ thấy được môi nàng hơi hé ra.

“Hừ, An An, đừng vứt bỏ Cô.” Tâm tình của hắn rất tốt, ánh mắt vẫn luôn híp lại như dã thú đã lấp đầy bụng, tạm thời thu hồi răng nanh móng vuốt, thỏa mãn sung sướng chuẩn bị đưa con mồi tâm đắc trở về hang, vào thời khắc này tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng được viên mãn, cuối cùng cũng lấy được minh châu vào ngực.

Mục Trì Thanh kéo áo khoác đặt một bên, động tác nhẹ nhàng bao phủ người Thời An, chặn ngang bế lên đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Lâm Trấn chờ đã lâu, hắn tránh tầm mắt: “Điện hạ, đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Trước đây hắn đã đoán được đại khái kế hoạch của điện hạ, vốn hắn còn tưởng rằng có lẽ tam cô nương có thể khiến cho điện hạ thay đổi chú ý, bây giờ nhìn lại là do hắn nghĩ đơn giản rồi.

Mục Trì Thanh liếc mắt nhìn hắn, giờ phút này tâm tình hắn đang tốt nên không so đo với Lâm Trấn đang phân tâm, lười biếng mà thỏa mãn truyền giọng hạ lệnh, hỏi: “Thẩm gia như thế nào rồi?”

Lâm Trấn thu lại tinh thần, đáp: “Một nhà Thẩm tướng vẫn chưa phát hiện tam cô nương biến mất, giờ phút này vẫn chưa rời khỏi chỗ.”

Mục Trì Thanh không để ý tới ồ một tiếng, lông mày khẽ nhíu lại, giọng cổ quái nói: “Thẩm Thời Hàn thì sao?”

Lâm Trấn nói: “Thẩm đại nhân cũng không phát hiện.”

Mục Trì Thanh không tỏ ý kiến gì, khinh thường cười một tiếng, nói: “Hóa ra cũng chẳng để tâm đến thế.”

Hắn liếc nhìn người trong ngực, đáng tiếc An An không nghe được, nếu không hắn có thể nói một câu, đường đường là chỉ huy sứ hoàng thành, ngay cả muội muội cũng không che chở được, quả thật là hư danh.”

Lâm Trấn im lặng, nghe nói ngày ở trong hẻm nhỏ, tam cô nương bảo vệ Thẩm đại nhân ở ngay trước mặt điện hạ, xem ra thật sự có chuyện như vậy.

Trong tiếng đàn ca vũ nhảy, một dàn xe ngựa sang trọng đi ra khỏi phủ Ninh Khang Vương, phá vỡ màn đêm, chạy hướng về phía ngoại ô.

Ngựa phi rất nhanh, phi càng ngày càng nhanh, Lâm Trấn thủ ở trước xe, thỉnh thoảng dùng roi dài cuốn một hai hòn đá ven đường ném đi, đảm bảo thùng xe vững chắc, tài bắn cung của hắn rất tốt, năng lực mắt nhìn so với người thường tốt hơn rất nhiều, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm chuyện này trong bóng tối.

Bên trong buồng xe, Thời An nhắm hai mắt, đối với sự biến hóa xung quanh không hề có cảm giác, dung nhan ngày thường sinh động sáng tươi, giời phút này đang yên ổn ngủ mê man, không hề có chút phòng bị nào.

Mục Trì Thanh cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan nàng ngủ, khi trên núi ở Văn Uyên, hắn cũng có mấy canh giờ ở chung. Khối ngọc bội kia đến giờ còn đeo trên cổ hắn, ngọc trắng dán ở trong lòng, nhiễm làn hơi nóng bỏng.

Tầm mắt hắn tham lam dọc theo mặt mũi nàng đến chóp mũi miêu tả từng chút một, cũng không có nhiều động tác hơn, xe ngựa rung lên khe khẽ, có lẽ là Lâm Trấn để lọt viên đá, một bên áo khoác bị tụt xuống vai, kéo theo ống tay áo, có mấy cái vòng bạc chồng chéo lên nhau.

Con ngươi Mục Trì Thanh âm trầm đi mấy phần, thấp giọng nói: “An An quả thật vẫn mang chúng bên mình.”

Đây là thứ hắn tự tay đeo lên cho nàng lúc trở về ở lầu Lâm Giang.

Mấy cái vòng bạc này cũng không nằm trong kế hoạch, ngày ấy hắn chỉ muốn gặp An An một lần, lại không nghĩ đến An An uống rượu say, lúc ấy hắn mới cho người lấy đến, tự mình đeo lên.

Đáng tiếc lần đó chưa chuẩn bị tốt, nếu không cũng không cần chờ đến hôm nay.

Nhưng mà trước mắt cũng không tính là muộn, tất cả đều đúng lúc.

Xe ngựa ra khỏi hoàng thành, thẳng đến Vân Thủy Giản, mấy ngày trước biệt phủ đã sớm nhận được thông báo, nói sinh thần năm nay điện hạ sẽ qua đây.

Khương Nam chờ từ sáng sớm đến khi hoàng hôn buông xuống, ở trong đêm càng lúc càng dày đặc, cuối cùng hắn cũng nghe thấy âm thanh xe ngựa quen thuộc, sau khi nhìn thấy Lâm Trấn, hắn liền hoàn toàn xác định, sốc tinh thần lên.

Lúc trước điện hạ tới sẽ không mang theo Lâm tướng quân, có thể làm Lâm tướng quân đưa tiễn, bên trong xe ngựa chắc chắn không chỉ có một mình điện hạ, mà người nọ đối với điện hạ có lẽ vô cùng quan trọng.

Nhưng mà cố gắng một lúc lâu, Khương Nam suy nghĩ về những người có thể trong đầu một lần nhưng đều không phù hợp, nếu phải nói có khả năng nhất là An cô nương, nhưng hiện giờ nàng ta đang ở bên trong biệt phủ, không thể nào đồng thời xuất hiện ở trên xe ngựa được.

Còn không chờ hắn nghĩ ra nguyên nhân đã nhìn thấy Lâm Trấn kéo màn lên, sau đó điện hạ hơi khom người đi từ trong xe ngựa ra, trong ngực giống như ôm một người, chẳng qua đã được áo khoác che chắn lại cẩn thận, quả thực không nhìn thấy.

Khương Nam không khỏi trợn to hai mắt, hắn nhận ra cái áo khoác này, thợ làm vô cùng tinh xảo, không giống vật phàm cho nên điện hạ vô cùng trân quý, chưa bao giờ để cho người khác chạm qua nhưng hôm nay lại được dùng để che mắt người ngoài?

Hắn ta không nhịn được nhìn người nằm trong lòng điện hạ thêm mấy lần, muốn xem kết quả là người đẹp hoa lệ như tranh vẽ như thế nào mới có thể khiến điện hạ phá lệ như vậy, chẳng lẽ thật sự là tiên tử trên trời.

Đáng tiếc chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhận được ánh mắt không hài lòng của điện hạ, đây là một loại ánh mắt không hài lòng khi bị người khác thèm muốn đồ của mình.

Khương Nam chợt giật mình một cái, gật đầu cáo lỗi: “Thuộc hạ có tội.”

“Điều binh phòng thủ Vân Thủy Giản.” Ánh mắt Mục Trì Thanh lướt qua người hắn, ôm người vào trong biệt phủ, đi vào mật thất: “Trước khi Cô đi ra ngoài, bất kể kẻ nào cũng không được vào, nếu như lọt một người vào thì không cần gặp lại Cô nữa.”

Khương Nam không khỏi nuốt nước miếng một cái, nắm tay thề: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

Dưới bóng đêm, vô số bóng người nhảy lên lại biến mất, không một tiếng động phân tán ra, mờ mờ ảo ảo núp trong bóng tối gần biệt phủ, giống như chưa từng xuất hiện.

Hôm nay vệ binh trông coi Vân Thủy Giản không giống trước mà là thị vệ trực tiếp dưới trướng Ninh Khang Vương, đi ở trong bóng tối, thân hình quỷ mị, đã thi hành nhiệm vụ thì không một lần thất thủ.

Chẳng qua một lần điện hạ dùng nhiều nhất chỉ hơn sáu người mà bây giờ lại tới hơn một nửa.

Chờ biệt phủ yên lặng lại lần nữa, Khương Nam cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Người điện hạ mang tới là ai vậy?”

Lâm Trấn: “Ninh Khang Vương phi.”

Khương Nam hít một hơi lạnh, đầu lưỡi hơi co lại: “Ta… ta…”

Cái nhìn vừa rồi của hắn có thể gọi là đại nghịch bất đạo, khó trách điện hạ lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, sớm biết là Vương phi, ngay cả dư quang hắn cũng không dám quét qua.

Lâm Trấn nhìn hắn một cái: “Canh kỹ Vân Thủy Giản, lấy công chuộc tội.”

Khương Nam lúc này mới tỉnh táo lại từ mấy chữ Ninh Khang Vương phi kia, không khỏi kinh hãi: “Là ai muốn tới thế?”

Hắn quả thực không có cách nào tưởng tượng được ở nước Thịnh còn có người nào dám cướp người với điện hạ sao, chẳng lẽ người điện hạ nhìn trúng là vị nương nương ở trong cung kia? Nhưng mà cho dù là đương kim Thánh thượng cũng không cách nào chống lại được điện hạ cơ mà.

Lâm Trấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Huynh trưởng của Vương phi.”

Khương Nam: “…”

Hắn nhìn về phía Lâm Trấn, chỉ cảm thấy nhiệm vụ tối nay vô cùng khó khăn.

***

Phía xa xa, bầu không khí ở Ninh Khang Vương phủ hoàn toàn không giống với nơi này.

Nhiều người tham gia yến tiệc ít nhiều cũng hơi say, tỳ nữ phục tùng bưng canh giải rượu đã nấu xong đi qua, chu đáo lễ phép, làm người ta nhất thời quên mất đây là chỗ nào.

Tinh thần của Thẩm Thời Hàn tối nay phá lệ không yên, thần kinh của hắn có chút căng thẳng, chén rượu trước mặt vẫn nguyên như ban đầu, chưa từng được nâng lên.

Thẩm Trường Hà vỗ vai hắn: “Hàn nhi không cần quá lo lắng, mục tiêu đêm nay của Ninh Khang Vương không phải là Thẩm gia.”

Kể cả muốn động đến ông cũng không cần trận địa như vậy, quân hoàng thành đêm nay cũng không thay đổi, nếu như muốn động đến Hàn nhi thì càng không có khả năng, Ninh Khang Vương cũng không đến nỗi không có đầu óc.

Thẩm Thời Hàn xoa xoa mi tâm, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, hắn hơi gật đầu: “Con biết, chẳng qua là trong lòng bất an, mơ hồ cảm thấy tối nay sẽ phát sinh chuyện gì đó.”

Tất cả quân hoàng thành ở bên ngoài đang đợi lệnh, chỉ cần hắn ra lệnh liền xuất thủ, nhưng dù vậy hắn vẫn không kiềm lòng được mà gấp gáp như cũ.

Thẩm Thời Hàn nói xong, cũng cảm thấy đã biết chỗ nào không đúng, đứng lên nói: “Con đi xem muội muội.”

Hắn đi đến vị trí của Thời An nhưng chỉ thấy được chén dĩa không động đến, một dự cảm không lành trong nháy mát hiện lên trong lòng hắn, hắn lo lắng hỏi: “An An đâu?”

Thẩm Thời Mẫn nhìn bốn phía, không thấy người, kỳ quái hỏi: “Mới vừa rồi hình như Tam tỷ tỷ có chuyện, nói phải rời khỏi đi ra ngoài một chút, tại sao còn chưa trở lại?”

Trong đầu Thẩm Thời Hàn lúc này ong một tiếng, sắc mặt tái mét: “An An đi lúc nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.