Chương trước
Chương sau
Thời An nói xong cũng không khỏi cảm thấy bản thân hơi keo kiệt một chút.

Dù sao lúc trước nàng vừa nhận một viên đông châu lớn của người ta, bây giờ còn đang đặt trong túi tiền đấy —— viên đông châu kia thật sự rất giống viên kẹo, nàng luôn nhịn không được lấy ra nhìn hai cái cho nên không có nghe lời Thẩm Thời Hàn bỏ vào trong nhà kho.

Thời An do dự, hơi khó xử, dù sao Mục Trì Thanh là Nhiếp Chính Vương. Đồ mà hắn muốn thì chỉ cần để lộ ra một chút ý nghĩ sẽ có rất nhiều người vì muốn làm hắn vui vẻ nên sẽ lập tức đi tìm. Nếu có thứ gì đó mà Mục Trì Thanh không chiếm được vậy thì nhất định là vật kia không phải là vật bình thường. Nhưng bây giờ nàng lại không thể mở cửa hàng của hệ thống ra được, mặc dù muốn thỏa mãn hắn nhưng cũng không thể làm được. Đúng là hữu tâm vô lực. (Hữu tâm vô lực: có lòng nhưng không có sức lực.)

Thời An muốn nói rồi lại thôi, nuốt xuống lời muốn nói ra, cuối cùng khẽ mím môi lại, trở nên trầm mặc.

Ánh mắt của Mục Trì Thanh dừng lại trên người nàng, nhìn thấy hết vẻ mặt khó xử của nàng vào trong đáy mắt,khóe môi hơi cong lên rồi nói: “Cô sẽ không làm Tam cô nương khó xử.”

Thời An hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Do bị mặt nạ che đậy nên nàng nhìn không thấy biểu cảm trên gương mặt của Mục Trì Thanh và chỉ có thể suy đoán bằng giọng điệu khi nói những lời này của đối phương, có lẽ là rất thật lòng.

Nàng nhịn không được hỏi: “Điện hạ muốn cái gì?”

Mục Trì Thanh không trả lời, dời ánh mắt đi trước một bước, dừng ở đám người đối diện, giọng nói thay đổi hỏi: “Tam cô nương có quan hệ như thế nào với Tiêu Thế tử?”

Thời An nhìn theo ánh mắt của hắn thì nhìn thấy được Tiêu Lăng Hoàn, không biết từ khi nào đối phương đã đi tới phía đối diện. Nhìn thấy nàng đang nhìn hắn thì cách đám người vẫy tay với nàng, rồi sau đó chỉ sang một bên khác.

Thời An nhìn thấy bên cạnh có vài vị tiểu thiếu gia Tiêu gia và Thẩm Thời Tung, cách đám người gật đầu với hắn,thầm nghĩ có lẽ đối phương bị bọn đệ đệ kêu đi cùng. Có lẽ đợi một chút nữa mấy tên nhóc đó sẽ lên sân khấu, trong lòng căng thẳng nên mới kêu đại ca đi chung.

Thẩm Thời Tung thấy Tam tỷ tỷ nhìn lại đây, mạnh mẽ vẫy tay, lại chỉ lên trên sân khấu ra hiệu bản thân là người tiếp theo.

Thời An nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bị sức sống trên người của thiếu niên lây nhiễm, cũng nở nụ cười theo rồi vẫy tay lại.

Mục Trì Thanh nhịn không được cắn răng, lấy tính cách của An An thì hắn vốn dĩ cho rằng sẽ nghe thấy nàng nói một câu tạm được hoặc là giống nhau gì đó. Kết quả là An An dùng hành động thực tế trả lời hắn, quan hệ của nàng và Tiêu Lăng Hoàn chẳng những không hề xa lạ mà còn vô cùng thân thiết.

Nhớ tới lời nói ngày ấy nghe được trong tửu lầu Lâm Giang, sắc mặt của Mục Trì Thanh chậm rãi tối xuống, một chút tâm trạng vui vẻ vừa rồi lập tức biến mất không thấy.

Hắn nói: “Tiêu Thế tử thật sự có bộ dáng đoan chính, khiến người khác cảm thấy yêu thích.”

Vị chua trong lời nói hoàn toàn muốn tràn ra ngoài.

Thời An cảm thấy rất khó hiểu khi nghe hắn nói một câu không đầu không đuôi này, nàng đã quên bản thân còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy. Lúc này cũng không biết Mục Trì Thanh đang muốn nói cái gì, lại không thể giả bộ giống như không nghe thấy nên nàng gật đầu ừ một tiếng.

Sau cái mặt nạ, Mục Trì Thanh nhẹ nhàng nghiến răng nói: “Hội chợ ngoại ô phía Nam người nhiều ánh mắt phức tạp, xuất đầu lộ diện khiến người khác nhìn thật sự quá mức rêu rao. Sau này không tránh được xảy ra nhiều chuyện khiến trong nhà không yên ổn.”

Sau khi hắn nói xong, biểu cảm trên mặt của Thời An hầu như có thể được gọi là kinh ngạc. Nàng cảm thấy hôm nay Mục Trì Thanh không chỉ là vứt bỏ da mặt mà chắc còn có thêm đầu óc, lời nói này thật sự rất quá đáng, hầu như có thể gọi là nói năng bậy bạ.

Sắc mặt của nàng kỳ quái, thật sự không biết phản bác từ đâu, suy nghĩ một lúc chỉ nói ra bốn chữ: “Điện hạ ngụy biện.”

Mục Trì Thanh chỉ cảm thấy trong ngực khó thở không những không có giảm xuống mà ngược lại càng thêm nghẹn muốn chết, hắn cũng không buông tha mà nói ra lời nói rất không phù hợp với thân phận của mình: “Cô nói không đúng ở chỗ nào sao?”

Thời An muốn nói là chỗ nào cũng không đúng, nhưng khi Thẩm Thời Tung lên sân khấu thì nàng không rảnh nói lý lẽ với hắn nên thuận miệng nói: “Điện hạ thông minh, chắc là không cần thần nữ giải thích thì điện hạ cũng có thể hiểu được.”

Trên sân khấu, Thẩm Thời Tung vén vạt áo lên quấn bên hông, trên đầu dùng miếng vải dài màu đỏ rực buộc cái trán lại. Dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển, linh hoạt tuấn tú khiến cho đám người dưới sân khấu kinh ngạc cảm thán. Thật sự là một chàng thiếu niên tuấn tú nhẹ nhàng.

Thời An có chung vinh dự, đôi mắt cong lên, xen lẫn ở trong tiếng khen ngợi trầm trồ hô lên vài câu cố lên.

Khuôn mặt của Mục Trì Thanh lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm người trên sân khấu giống như Thẩm Thời Tung thiếu hắn mấy vạn lượng bạc. Nếu không phải đang đeo mặt nạ thì chắc là muốn dọa chạy một đám người.

Thời An hoàn toàn làm lơ áp suất thấp của hắn, thậm chí chỉ trong chốc lát như vậy đã quên còn có người đứng bên cạnh. Khi Thẩm Thời Tung đều bắn trúng hết mười mũi tên, nàng hưng phấn nhảy lên vài cái ngay tại chỗ, khi rơi xuống đất thì đứng không vững, suýt chút nữa trẹo chân nhưng đã được Mục Trì Thanh giơ tay đỡ lấy.

Vẻ hưng phấn trên mặt của Thời An còn chưa biến mất, không biết có phải bởi vì đang đeo mặt nạ nên cũng hơi ngây người một chút, sau đó bật thốt lên nói: “Điện hạ, ngài còn ở đây à.”

Mục Trì Thanh: “……”

Hắn chỉ cảm thấy bản thân sắp nhịn đến mức bị nội thương, ở chỗ này bị khinh bỉ còn không bằng hồi cung phê duyệt tấu chương. Ít nhất đám văn thần võ tướng kia không dám ở trước mặt hắn nói: Điện hạ, ngài còn ở đây à.

Nhưng có lẽ là do hội chợ ầm ĩ, mặc dù tâm tư của An An dừng ở chỗ khác nhưng lại cũng không có biểu hiện ra thái độ xa cách. Bầu không khí vào giờ phút này thậm chí làm hắn đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác, giống như tất cả mọi chuyện không hề thay đổi và bọn họ còn đang ở năm năm trước.

Chỉ là An An năm năm trước sẽ không quen biết những người không liên quan kia, càng sẽ không để ý đến buồn vui tức giận của những người này.

Khuôn mặt của Mục Trì Thanh lạnh lùng nhìn về phía đối diện, cứng rắn nói: “Tiêu Thế tử không phải là người phu quân tốt.”

Thời An ngây người a một tiếng, nàng chớp đôi mắt vài cái không đoán được suy nghĩ của hắn, không thể hiểu được tình huống trước mắt, hỏi. “Tại sao điện hạ nói lời này?”

Nàng nhìn chằm chằm Mục Trì Thanh, rất muốn duỗi tay sờ trán của đối phương, nhìn xem hôm nay có phải hắn đột nhiên bị bệnh không? Bởi vì sốt mơ hồ cho nên nói năng lung tung.

Thân thể của Mục Trì Thanh cứng đờ, chắc cũng ý thức được bản thân nói bậy bạ nên mím môi không nói nữa.

Thời An nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, đệ đệ của thần nữ muốn lại đây.”

Nàng lo lắng Thẩm Thời Tung nhìn ra được thân phận của Mục Trì Thanh, trong lúc nhất thời người nhiều ánh mắt phức tạp không thể xuống đài được.

Đáng tiếc đối phương hoàn toàn không có ý muốn rời khỏi, chỉ là không hề để ý chút nào liếc mắt nhìn thiếu niên vẻ mặt hưng phấn cách đó không xa đang đẩy đám người ra tiến lại đây.

Thời An đành phải từ bỏ.

Thẩm Thời Tung thân cao tay dài, chỉ một lát thì đi ra khỏi đám người, đi lại đây từ phía đối diện.

Vừa đến gần thì nhìn thấy có người lạnh như băng đang đứng bên cạnh Tam tỷ tỷ, hắn tò mò nhìn đối phương vài lần nhưng đáng tiếc do ánh mắt không đủ nên cũng không thể nhận ra người đó là ai. Cộng thêm vội vàng khoe khoang thành tích chiến đấu của bản thân nên cũng không hề để ý, vô cùng vui vẻ nói: “Tam tỷ tỷ, vừa rồi đệ rất tuyệt vời đúng không?”

Thời An gật đầu, khóe môi cong lên và khen nói: “Ừ, rất tuyệt vời!”

Đáng tiếc có người cố tình lựa chọn ngay lúc này gây mất hứng nói: “Cũng bình thường thôi.”

Thời An: “……”

Biểu cảm của Thẩm Thời Tung cứng lại, nếu không phải nhớ kỹ lễ nghi đã được dạy dỗ thì chỉ sợ là mở miệng mắng ngay lập tức. Cho dù tính tình của hắn tốt đến mức nào cũng không thể nhịn được: “Ngươi là ai?!”

Thời An nhanh chóng vỗ đầu của hắn, vuốt lông, dỗ dành nói trước khi hắn nói năng không lựa lời: “Đi nói với Tiêu đại ca một tiếng là đợi một chút nữa chúng ta sẽ đi tìm nhóm Mẫn Mẫn trước.”

Gương mặt của Thẩm Thời Tung đã tức giận đến mức đỏ bừng, không cam lòng trừng mắt nhìn người bên cạnh một cái, tức giận quay người bỏ đi.

Mục Trì Thanh đứng bên cạnh híp mắt lại, dưới mặt nạ vẻ mặt của hắn cũng không hề vui vẻ: “Tam cô nương đều đối xử với người xung quanh giống như vậy sao?”

Thời An nghe không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này, nàng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chắc là do lúc nãy nàng không đồng ý tặng quà cho hắn khiến Mục Trì Thanh cảm thấy mất mặt. Nếu không thì tại sao hắn lại tức giận với người không liên quan.

Nàng nhỏ giọng thở dài, nghĩ đến lúc trước hỏi qua hắn muốn cái gì nhưng lại tách nhau ra. Nàng suy nghĩ một lúc và nói: “Điện hạ muốn quà sinh nhật gì, thần nữ sẽ tặng.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Mục Trì Thanh, trong đôi mắt hạnh không che giấu được vẻ trong sáng gợn sóng: “Cho nên điện hạ có thể gợi ý một chút cho thần nữ được không?”

Nhìn thẳng vào đôi mắt của Thời An, Mục Trì Thanh đột nhiên giơ tay xoa xoa mặt nạ của nàng. Hắn muốn cái gì, đồ vật hắn muốn năm năm trước cũng đã nói qua, chỉ là nàng không nhớ rõ mà thôi.

Tuy nhiên không sao hết, Mục Trì Thanh cong môi thầm nghĩ, An An rất nhanh sẽ nhớ lại được.

Hắn cúi người xuống: “Tam cô nương có thể đi vương phủ thì chính là món quà tuyệt vời nhất với Cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.