Chương trước
Chương sau
Nhưng Thẩm Thời Mẫn không bao giờ có thể tưởng tượng được, lúc này Nhiếp Chính Vương sẽ xuất hiện ở phủ Ôn Bác Hầu. Nàng không quen biết Lâm Trấn, lần trước ở trong phủ thoáng nhìn từ phía xa xa, ngay cả bội kiếm của đối phương cũng chưa nhớ kỹ càng đừng nói đến là bộ dáng.

Cho nên khi nàng nhìn thấy Thời An đi ra từ trong đình, trên gương mặt còn mang theo nụ cười, nàng ấy sắp bật thốt lên câu ‘ Tam tỷ tỷ, tại sao tỷ lại ở chỗ này? ’, thì ngay sau đó nhìn thấy một bóng dáng bên cạnh Thời An, ý cười trên mặt nàng lập tức biến mất.

Nàng thành thật cẩn thận cúi đầu, cung cung kính kính nói: “Thần nữ gặp qua điện hạ, chúc điện hạ thiên tuế vạn an.”

Mục Trì Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, đáy mắt cất giấu vẻ không vui rất rõ ràng. Vừa rồi An An chắc chắn là đã mềm lòng, nếu không phải người này lên tiếng thì hắn làm sao có thể không khống chế được cảm xúc.

Một người hai người, toàn là những người không bớt lo. Tại sao lại có nhiều người đồng lứa trong Thẩm gia như vậy chứ?

Đang suy nghĩ thì lại nhìn thấy có người đang đi tới từ dưới hành lang, là Thế tử Tiêu Lăng Hoàn của phủ Ôn Bác Hầu.

Tiêu Lăng Hoàn đương nhiên cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Khang Vương ở chỗ này, đầu tiên là hắn sửng sốt, sau khi nhìn thấy vị trí đứng của ba người thì đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Hắn biết hôm nay Mục Trì Thanh sẽ đến trong phủ, mới vừa rồi Ninh Khang Vương đích thân tới thì hắn và phụ thân cùng nhau đi nghênh đón. Chờ sau khi phụ thân và Ninh Khang Vương bước vào trong thư phòng nói chuyện riêng thì hắn mới rảnh rỗi quan tâm đến chuyện trong yến hội ngắm hoa cúc, sau đó mới có chuyện đi ra ngoài tìm người.

Nhưng không biết tại sao Ninh Khang Vương sẽ xuất hiện ở trong đình tránh gió, hắn tuy không biết tình huống cụ thể lại cũng không có quyền hỏi đến, hắn đi đến gần đó, cúi người hành lễ: “Điện hạ.”

Vẻ mặt không vui của Mục Trì Thanh càng thêm rõ ràng, hai hàng lông mày dài nhíu chặt lại: “Ngươi cũng tới tìm Thẩm Tam cô nương?”

Tuy rằng Tiêu Lăng Hoàn không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể nghe ra vẻ khó chịu trong lời nói của Ninh Khang Vương, đương nhiên không hề vui vẻ chút nào. Trước đó hắn đã đồng ý với Thẩm Thời Hàn là sẽ chăm sóc Thời An, giờ phút này tự nhiên là sẽ giữ lời hứa của mình.

Tiêu Lăng Hoàn gật đầu: “Tam cô nương lần đầu tiên tới trong phủ nhưng lại đột nhiên không thấy. Nếu có chỗ nào không ổn va chạm điện hạ thì mong rằng điện hạ đừng trách tội.”

Lời nói bảo vệ của hắn đương nhiên nói Thời An là người bên cạnh hắn, tính toán lại mối quan hệ họ hàng gần xa, hầu như vừa mở miệng nói chuyện là chọc trúng chỗ đau của Mục Trì Thanh.

Nếu lúc này đang ở trong cung thì nói như vậy chắc chắn đã bị hắn đạp một cái.

Mục Trì Thanh nhìn chằm chằm hắn và lạnh lùng cười nói: “Tiêu Thế tử là một người phong quang tễ nguyệt, tại sao lại nhìn không ra là Cô đang xin lỗi Tam cô nương?” (phong quang tễ nguyệt: nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.)

Tiêu Lăng Hoàn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Thời An, trong mắt mang theo dò hỏi.

Thời An nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Điện hạ rất coi trọng lễ tiết.”

Nàng không muốn giải thích nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rời đi nên bởi vậy nói rất mơ hồ. Nhưng Tiêu Lăng Hoàn cũng lập tức phản ứng lại ngay, rốt cuộc Thời An vừa mới trở về nhà vốn không nên có nhiều tiếp xúc với Ninh Khang Vương chứ đừng nói đến chuyện xin lỗi.

Tâm tư của hắn luôn luôn tỉ mỉ, suy nghĩ chu đáo hơn so với người khác, lo lắng Thời An không thể ứng phó được, nói: “Thần thay Tam cô nương cảm ơn điện hạ.”

Còn chưa dứt lời thì sắc mặt của Mục Trì Thanh hoàn toàn trầm xuống, giống như một con rắn độc đang phun nọc độc: “Tiêu Thế tử, chuyện của Cô và Tam cô nương như thế nào thì có quan hệ gì với ngươi chứ? Ngươi lấy thân phận gì mà giúp Tam cô nương cảm ơn Cô?”

Hắn hầu như sắp giấu không được vẻ ghen ghét, năm năm trước An An chỉ có một mình hắn là có thể thấy. Bây giờ thì sao, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà bên người của An An xuất hiện bao nhiêu người. Đầu tiên là mấy huynh đệ Thẩm gia, bây giờ lại là Thế tử Tiêu gia.

Hắn nên sớm nghĩ đến An An tốt như vậy thì không có khả năng không có người mơ ước.

Sắc mặt của Tiêu Lăng Hoàn khẽ thay đổi, nhạy bén phát hiện ra ý thù địch trong lời nói của Ninh Khang Vương.

Hắn không nhìn Thời An mà nhanh chóng nói trước khi nàng mở miệng, nhanh một chút tiếp được câu nói chỉ trích này, lễ phép nhượng bộ nói: “Cảm ơn điện hạ đã nhắc nhở là thần đã vượt quá giới hạn.”

Thời An trầm mặc, Tiêu đại ca đã nhượng bộ, nếu nàng còn phản bác sẽ làm chuyện này càng thêm phức tạp, nàng đành phải nuốt lời nói bên miệng xuống, biểu cảm hơi khó coi.

Biểu cảm của Mục Trì Thanh cũng không hề đẹp chút nào, nếu Tiêu Lăng Hoàn mở miệng cãi lại thì hắn còn có thể lấy cớ đối phương coi rẻ hoàng quyền mà trị tội bất kính. Nhưng Tiêu Lăng Hoàn không phải Thẩm Thời Hàn, người này xử sự rất bình tĩnh kiềm chế, chưa bao giờ có hành động lỗ mãng.

Mục Trì Thanh cắn chặt hàm răng, giờ phút này cảm xúc của hắn không tốt nhưng không muốn tiếp tục thất thố ở trước mặt An An. Huống chi hôm nay nhìn thấy An An, mục đích đã đạt được.

Ánh mắt của hắn xẹt qua từ trên người Tiêu Lăng Hoàn, giọng nói lạnh nhạt: “Tiêu Thế tử, Cô và phụ thân ngươi còn có vài lời còn chưa nói xong. Ngươi dẫn đường đi.”

Đáy lòng của Tiêu Lăng Hoàn khẽ buông lỏng, gật đầu đáp: “Thần tuân chỉ.”

Bên ngoài đình tránh gió, Thẩm Thời Mẫn vẫn luôn im lặng không hé răng. Lúc này mới ngẩng đầu lên vỗ vỗ ngực, bước lại đây rồi quan tâm nói: “Tam tỷ tỷ, tỷ có khỏe không? Điện hạ có làm khó dễ với tỷ không? Có phải muội làm hư việc rồi không?”

“Không có chuyện gì.” Thời An lắc đầu, nhìn thoáng qua hướng Mục Trì Thanh rời đi sau đó thu hồi ánh mắt. Trên đường trở về, Thời An nói rõ mọi chuyện cho Thẩm Thời Mẫn nghe vì sợ muội ấy sẽ tự trách, an ủi mỉm cười nói: “Thật ra muội đã đến giải vây giúp ta, bằng không thì ta còn không biết muốn tìm cái cớ gì để rời đi.”

Sau khi Thẩm Thời Mẫn nghe xong, cảm thán than một câu: “Tam tỷ tỷ và Ninh Khang Vương điện hạ thật sự có duyên.”

Giọng nói của nàng ấy có một chút hâm mộ, Thời An tò mò nhìn nàng một cái tuy nhiên bởi vì đã đến lầu các rồi nên nàng không hỏi.

Chạng vạng, mặt trời lặn xuống phía Tây, yến hội ngắm hoa kết thúc.

Thẩm Thời Tung vô cùng vui vẻ bước lên xe ngựa, sau đó biết chuyện Tam tỷ tỷ gặp phải Ninh Khang Vương ở trong yến hội thì lập tức bị hù nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ tuấn tú nhăn lại, kêu rên nói: “Xong rồi, đại ca biết được thì chắc chắn sẽ mắng đệ.”

Hắn ủ rũ cụp đuôi, không khí vui vẻ kia hoàn toàn biến mất, rầu rĩ không vui nâng má thở dài nói: “Đại ca vẫn luôn đối đầu với Ninh Khang Vương, ngày thường không hợp còn chưa tính. Nếu như biết hôm nay Ninh Khang Vương ngăn cản, nói chuyện với Tam tỷ tỷ thì nhất định rất tức giận.”

Thời An nhìn bộ dáng ủ rũ của hắn, đột nhiên hỏi một câu: “Tại sao vậy?”

Thẩm Thời Tung ừ một tiếng rồi sửng sốt, hắn mờ mịt nhìn về phía Thời An: “Tại sao cái gì?”

Thời An nói: “Đệ nói Đại ca và Ninh Khang Vương vẫn luôn đối đầu với nhau, tại sao vậy chứ? Trước đây từng xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Thời Tung bị hỏi đến mức sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu và sau đó lắc lắc đầu: “Đệ không biết, giống như mấy năm trước đã là như vậy. Tam tỷ tỷ, tỷ đột nhiên hỏi như vậy đệ cũng không hề có chút ấn tượng nào.”

Thẩm Thời Mẫn cũng cùng suy nghĩ một lát, đồng dạng lắc đầu nói: “Muội cũng không nhớ rõ, ừ, giống như lúc tiên đế còn sống thì đã là như vậy rồi. Có lẽ Đại ca cảm thấy bộ dáng của Ninh Khang Vương quá mức tinh xảo cho nên có vẻ không đáng tin đi.”

Nàng ấy đè thấp giọng nói suy đoán, sau đó giọng nói lại thay đổi nói: “Tuy nhiên mọi chuyện đều không thể nhìn xem bề ngoài, muội cảm thấy Ninh Khang Vương cũng không có xấu xa giống như Đại ca nghĩ đâu. Đại ca hơn phân nửa là do thành kiến cả.”

Thẩm Thời Tung trừng mắt liếc nhìn Thẩm Thời Mẫn: “Mấy cô nương các tỷ chỉ biết xem mặt mũi, Đại ca sẽ không nói bậy đâu!”

Hắn hầm hừ, có thể nhìn thấy được địa vị của Thẩm Thời Hàn ở trong lòng hắn rất cao, lại thêm thủ đoạn tàn nhẫn của Ninh Khang Vương và cách hành động mạnh mẽ nên đương nhiên ở trong mắt văn thần là không hề tốt.

Thẩm Thời Mẫn nói: “Tam tỷ tỷ cũng là cô nương đó.”

Thẩm Thời Tung nhanh chóng xua tay, lúng túng nói: “A, Tam tỷ tỷ, đệ không có nói đến tỷ.”

Thẩm Thời Mẫn âm thầm trợn mắt lên, không để ý tới hắn nữa, nói chuyện với Thời An: “Có một lần muội ở trên phố gặp phải du côn vô lại cản đường không cho muội đi, trùng hợp là xe ngựa của phủ Ninh Khang Vương đi ngang qua, điện hạ đã giải vây giúp muội.”

Nàng đương nhiên đã kể qua chuyện này với mọi người trong nhà, cho nên Thẩm Thời Tung hoàn toàn không hề kinh ngạc, phản bác nói: “Tỷ cũng không biết được người ngồi trong xe có phải là Ninh Khang Vương hay không?”

Thẩm Thời Mẫn nói: “Ta nhìn thấy được ngài ấy khi màn xe bị gió thổi bay lên!”

Thời An thật ra lại tin tưởng, bằng không hôm nay Thẩm Thời Mẫn cũng sẽ không liếc mắt một cái thì nhận ra Mục Trì Thanh. Muội ấy ngay cả Lâm Trấn từng gặp qua một lần cũng không quen biết, khó trách lúc trước nàng cảm thấy tuy rằng Mẫn Mẫn kính sợ nhưng giọng điệu có một chút hâm mộ, thì ra không phải là nàng nghe lầm.

Khóe môi của Thời An hơi cong lên, tâm trạng đột nhiên tốt hơn một chút.

===

TN Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ thêm các truyện của nhà nhé!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.