Sắc trời không biết tối sầm từ khi nào. Buổi tối gió thổi qua ngõ hẻm, cuốn bay vạt áo xanh đậm lên.
Rầm một tiếng, máu tươi rơi xuống mặt đất, bắn tung tóe như một đóa hoa kiều diễm, hoa lệ. Ngay sau đó lại chìm vào trong bụi đất, nhuốm máu thành một màu đỏ sẫm.
Khóe hàm Mục Trì Thanh căng chặt, trong cổ họng cũng nổi lên mùi máu tanh nồng. Hắn buộc phải kìm nén. Chỉ có chính bản thân hắn mới biết vừa rồi hắn không cam lòng thả cho Thời An rời đi như thế nào. Trong lồng ngực như thể có một con rồng quay cuồng, nhẫn nhịn đến mức nội thương.
Cổ họng hắn cuồn cuộn, nuốt xuống một ngụm máu, không để ý đến vết thương trong lòng bàn tay, xoay người vào xe ngựa.
Màn xe buông xuống, ngăn cản ánh nắng bốn phía chiếu đến. Mục Trì Thanh nhắm mắt lại, yên lặng hít sâu một hơi. Thứ hiện ra trước mắt hắn chính là ánh mắt cuối cùng của Thời An nhìn hắn, mang theo chút lạnh lùng, không kiên nhẫn.
Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, lý trí bị trục xuất nháy mắt trở lại. Cảm xúc toàn thân không thể khống chế đột nhiên bị đè nén xuống, dưới chân như nặng ngàn cân, dừng ở đây.
Hắn không thể mạnh mẽ giữ người lại. Ít nhất hiện tại còn chưa đến lúc mạnh mẽ lưu lại. Nếu An An giống như 5 năm trước, trực tiếp biến mắt trước mặt hắn. Hắn vẫn không có biện pháp gì như cũ.
Nhưng, bất luận thế nào, An An cũng đã trở lại rồi.
Mục Trì Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-hac-hoa-ta-tham-roi/3480712/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.