Chương trước
Chương sau
Năm trước, hắn trông đợi cả một ngày là hy vọng nàng có thể lưu lại, năm nay, trông đợi cả một ngày, chẳng qua chỉ là để tuyên cáo niềm mong đợi của mình lại thất bại như vậy, bất kể trong lòng có lấy bao nhiêu lý do cũng không thể thay đổi được sự thật Thời An không tới.

Mục Trì Thanh lôi thứ nhỏ trong cổ áo ra, khối ngọc trắng nhãn nhụi hiện lên ánh sáng ấm áp trong đêm tối, lần trước khi rời đi đã quyết định xong rồi sao, cho nên nàng mới đem ngọc bội trả lại cho hắn phải không?

Mục Trì Thanh khép mi mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc, là hắn còn chưa đủ tốt, chưa đủ ưu tú, chưa đủ để đối phương lúc nào cũng nhớ ở trong lòng.

Nếu nàng thích hạng người chính trực lương thiện, vậy hắn sẽ hướng tới con đường này đi tiếp, sau đó, những lần sau đó, nàng sẽ nhớ lại.

Hắn có thể tiếp tục chờ.

Thức nguyên một ngày lại nhịn cả một đêm, cuối cùng Mục Trì Thanh cũng mơ màng ngủ thiếp đi.

Bên kia, Thời An đang dựa vào khoang trò chơi lật xem tư liệu bối cảnh của hắn, cách khoảng thời gian lần trước offline, Thời An đã có một tuần không đăng nhập vào trò chơi, một là sợ trò chơi vừa mới cập nhật xong nên không ổn định, hai là còn chưa nghĩ xong bản thân nên đối mặt với vai ác như thế nào để khi lỡ hẹn một năm.

Trong lòng Thời An bồn chồn, nghĩ đến hẳn là vai ác không đến mức chỉ thẳng vào mặt cô bảo cô cút đi đâu nhỉ?

Sau khi gặp mặt, cô có cần phải dỗ dành một chút hay không đây?

Nhưng mà vai ác đã mười tám rồi, hẳn là sẽ không chịu cách dỗ dàng như vậy nữa.

Thời An bận rộn suy nghĩ một lúc, cuối cùng ở trong một đống chữ tìm được đồ mà mình muốn - thời gian vai ác trở lại nước Thịnh.

Lúc trước cô có nhìn qua một lần, không nhớ rõ cụ thể ngày nào, chỉ mơ hồ có ấn tượng là vào sau khi sinh nhật 18 tuổi của vai ác, vì lý do an toàn nên lúc này cô mới mở lại ra xem lại một lần, ai ngờ ngày phía trên lại được sửa lại, sửa tới trước sinh nhật của vai ác.

Thời An xác định mình không nhớ lầm, lúc trước cô còn cảm khái vận mệnh của vai ác quá bấp bênh, trước 18 tuổi vẫn luôn ở Văn Uyên, chẳng lẽ là lần trước trò chơi cập nhật nên những chuyện liên quan đến bối cảnh nhận vật cũng được sửa lại ư?

Cô không nghĩ ra được nguyên nhân, đơn giản trực tiếp tiến vào khoang trò chơi, gõ giao diện, gọi hệ thống lên.

Hệ thống nhìn thấy ký chủ online một lần nữa, cảm động đến mức thả pháo bông mấy lần để ăn mừng, còn vấn đề của Thời An nó chỉ đành vuốt mông ngựa, nịnh nọt nói: “Đương nhiên là bởi vì ký chủ làm tốt chủ nhiệm vụ, cho nên đối tượng công lược mới có thể được nước Thịnh đón về nước trước.”

Thời An không quá tin tưởng: “Thật sự à?”

Hệ thống lời thề son sắt bảo đảm: “Thật sự!”

Nếu Mục Trì Thanh đã trở về, vậy địa điểm đăng nhập lần này phải thay đổi, chỉ là sinh nhật của vai ác vừa đúng lúc trên đường về thì sao, lúc này có lẽ đang ở trên Đại Mạc nên địa điểm lần này ở trên sa mạc sao?(TN x T Y T)

Thời An thầm nghĩ, ở trên sa mạc cũng tốt, ít nhất vai ác vội vàng lên đường, không có tâm tư so đo chuyện cô lỡ hẹn, cô khép cửa khoang lại, ra lệnh cho hệ thống: “Đăng nhập đi.”

Ánh sáng chợt lóe, xuất hiện ở trước mặt chính là một mảnh hoang mạc không hề có dân cư, Thời An nhìn cái vàng không thấy điểm cuối, cắn chặt răng, nhẫn nại hỏi: “Người đâu?”

Hệ thống cũng ngây ngốc, luống cuống tay chân xem xét lại số liệu của mình, chẳng lẽ lúc nó nghỉ ngơi nên không biết bị virus xâm lấn sao?

Một phen sốt ruột hoảng hốt kiểm chứng lại, hệ thống xấu hổ cúi đầu: “Đối tượng công lược vẫn còn ở Văn Uyên.”

Thời An: “…không phải thời gian đã sửa lại rồi sao?”

Hệ thống: “Đại khái… có khả năng… có lẽ… xảy ra BUG…”

***

Ba ngày trước, sứ giả nước Thịnh được phái đến thủ đô Văn Uyên.

Hai nước trao đổi lễ nghi, đó là chính sự, lần này nước Thịnh phái đặc sứ đến là để đón Mục Trì Thanh về nước, bởi vì việc này đã được bàn giao trước đó, Hoàng Thượng Văn Uyên cũng không ngăn cản.

Đặc sứ còn tưởng rằng ngày thứ hai là có thể khởi hành, lại không nghĩ rằng Mục Trì Thanh lại cố tình muốn ở lại chờ ba ngày, thái độ vô cùng kiên quyết, trước đây hắn ở trước mặt người khác đều rất chững chạc, trước sau như một, bởi vậy đặc sứ hoàn toàn không nghĩ tới loại tình huống này phát sinh.

Đặc sứ khó hiểu: “Công tử, bệ hạ chỉ cho ngài mười lăm ngày, vì sao ngài một hai phải ở lại Văn Uyên chờ qua sinh nhật chứ?”

Mục Trì Thanh: “Có một số việc muốn làm, làm phiền sứ giả chờ một chút.”

Thái độ của hắn nhìn rất cung kính khách khí nhưng mà căn bản không cho người khác cơ hội khuyên bảo, nhìn bóng dáng Mục Trì Thanh rời đi, đặc sứ âm thầm kinh hãi, nghĩ đến thái độ của Quốc công phủ đối với vị trưởng tôn này, mười năm mà dường như chẳng quan tâm, không khỏi thầm than, chỉ sợ Quốc công phủ đã từ bỏ quá sớm rồi.

Mục Trì Thanh kiên quyết, mấy vị đặc sứ thay phiên khuyên bảo nhưng mà kết quả cuối cùng đều giống nhau, hiệu quả cực nhỏ, cuối cùng chỉ có thể bị bắt thầm than một tiếng: “Vậy chờ thêm ba ngày đi.”

So với một năm trước, trong tiểu viện lại lần nữa thay đổi hình dạng, cơ hồ nhìn không ra nguyên trạng.

Mục Trì Thanh đứng ở trước rừng trúc, tầm mắt nhìn từ cuối hành lang lên, không có người, trên mặt hắn không có biểu tình gì, lông mi run rẩy nhẹ đến mức không thể phát hiện được, nhìn về phía nơi khác.

Ngày mai chính là hai mươi ba tháng chín, núi Ngọc Hầu đã sớm sắp xếp xong từ sáng sớm mấy ngày trước, không chỉ là núi Ngọc Hầu, toàn bộ thủ đô Văn Uyên, chỉ cần nàng xuất hiện hắn sẽ biết ngay.

Tầm mắt Mục Trì Thanh cẩn thận nhìn qua khắp tiểu viện, thời tiết cuối mùa thu nhưng lại không thấy âm thanh xào xạc, có thể thấy được chút sự sống, chỉ có hắn biết mình phí tâm tư nhường nào, chỉ cần Thời An thích.

Mục Trì Thanh nhắm mắt lại, hai tay buông ở bên cạnh nắm chặt lại, nàng sẽ đến, ngày mai là hắn có thể nhìn thấy nàng.

Đến đêm, Mục Trì Thanh cũng không đứng ở hành lang hạ nữa, chẳng qua chỉ tắm gội thay quần áo giống như bình thường, sau đó ngủ, Thời An thích người xinh đẹp, dung mạo tiều tụy không nằm trong kế hoạch của hắn.

Hắn tỉnh thật sự rất sớm, dường như là vừa mới tờ mờ sáng đã mở bừng mắt, trong phòng vẫn là một mảnh tối tăm, chỉ có cửa sổ truyền đến một vài tia nắng ban mai.

Mục Trì Thanh đè ngực lại, lòng bàn tay hạ xuống, hình như có đồ vật gì đó đang nhanh chóng muốn nhảy ra, nếu không phải hắn ngăn lồng ngực lại, sợ là đã xông ra ngoài, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, không nhìn ra được nội tâm đang gấp gáp một chút nào, không chút cẩu thả nghiêm túc rửa mặt, tự xử lý bản thân vô cùng sạch sẽ.

Khi thay quần áo, Mục Trì Thanh do dự một lát, hắn không mặc quần áo màu trầm như ngày thường, duỗi tay thay một kiện y phục màu thiên thanh.

Trong nháy mắt hắn kéo cửa ra, tầm mắt không nhịn được nhìn về phía cuối hành lang, biết rõ hiện tại còn quá sớm, đối phương không có khả năng xuất hiện nhưng mà hắn vẫn không thể khắc chế, sau khi nhìn hành lang không bóng người, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Không có việc gì, chỉ là chưa tới canh giờ mà thôi.

Mục Trì Thanh đứng cửa phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn, nhẫn nại xúc động muốn đi ra ngoài, có lẽ lúc Thời An xuất hiện không hy vọng bị người nào thấy, cho nên năm trước hắn chờ một ngày mới không có người nào đến.

Mà năm này, Mục Trì Thanh còn tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, đi tìm vô số lý do khác nhau, cho tới khi khoảng khắc trần ai lạc định, cho đến khi sương sớm đã hoàn toàn tiêu tán, ngoài phòng vẫn là một mảnh lặng yên không tiếng động như cũ.

Trái tim vốn còn đang chờ mong thấp thỏm của Mục Trì Thanh chậm rãi ngừng lại, trở nên tĩnh mịch, trong miệng không biết từ khi nào tỏa lên một cổ hương vị tanh ngọt, cổ họng hắn lăn lộn, không chút nào để ý nuốt xuống.

Hắn cúi đầu ngồi xuống, là hắn làm còn chưa đủ tốt sao?

***

Hoang mạc, Thời An trừng mắt nhìn hệ thống, nếu không phải suy xét đến việc còn cần nó sửa đổi địa điểm đăng nhập, nàng hận không thể một đao phá dỡ hệ thống này.

Hệ thống dưới cái nhìn của nàng nơm nớp lo sợ lặp lại một lần nữa, trong miệng còn lầu bầu không nên như vậy chứ, sao lại sai được đây, ngón tay nhanh chóng dường như gõ ra tàn ảnh, cuối cùng chỉ lên trời thề: “Lần này nhất định không thành vấn đề!”

Vẻ mặt Thời An hồ nghi nhưng mà không tin không được, nếu còn tiếp tục ở hoang mạc nữa nàng sẽ bị gió thổi cho choáng váng.

Nàng nhắm mắt lại, lại mở một mắt ra uy hiếp nói: “Nếu sai nữa thì tôi phá hỏng cậu!”

Hệ thống giận mà không dám nói gì, âm thanh nức nở, truyền tống lại một lần nữa.

Tầm mắt lại lần nữa rõ ràng, trước mắt là hành lang quen thuộc kia, nhưng trừ cái này ra, những nơi còn lại đều hoàn toàn xa lạ, phản ứng đầu tiên của Thời An là hệ thống lại làm lỗi, vẫn đến nhầm nơi.

Hệ thống nhanh chóng ra tiếng nhắc nhở: “Ký chủ, nơi này chính là cái tiểu viện kia, cô nhìn phương hướng cửa viện xem, còn ở phía tây nam.”

Thời An nghe vậy theo bản năng nhìn qua, quả nhiên thấy được cửa viện, nàng không khỏi sửng sốt, lại lần nữa nhìn quanh bốn phía, ẩn ẩn nhìn ra một chút hình dáng, tiểu viện vẫn lớn như vậy, nhưng trừ bên ngoài ra thì dường như thay đổi toàn bộ, phong cách trang trí cổ xưa khiến cho nàng thiếu chút nữa cho rằng mình đã đến nhà quan lớn nào.

Hai năm không gặp, vai ác phát đạt rồi à?

Thời An chớp chớp mắt, xác định mình không hoa mắt, ngay vào lúc nàng nhón chân định nhìn toàn cảnh của tiểu viện, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng loảng xoảng rất lớn, như là thứ gì bị đụng đổ, theo sát đó là một loạt tiếng bước chân vội vàng.

Nàng quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên mở to hai mắt: “Mục Trì Thanh.”

====

TN Team: Cmt nhiệt tình lên nha các nàng ưi, tụi tui hóng cmt như các nàng hóng chương dị ớ!! :3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.