Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau, Thời An lại nằm vào khoang để đi vào trò chơi. Khi hình ảnh lập lòe, thiếu chút nữa nàng bị dọa.

Vai ác đang đứng dựa vào một cây cột trên hành lang. Hắn đứng ở đối diện nàng, hai ánh mắt chạm nhau, không hiểu sao Thời An có ảo giác bị bắt gặp khi làm chuyện xấu.

Nàng vỗ ngực, suy nghĩ đầu tiên chính là, đáng tiếc lần này không thấy được cảnh tượng đối phương tập võ. Xem ra là hắn cố ý đứng đây chờ nàng.

Thời An trừng to mắt, hai bước chạy nhanh tới, “Ngươi đang chờ ta sao?”

Mục Trì Thanh liếc mắt nhìn nàng, ừ một tiếng. Sau đó, đứng thẳng người, dẫn đầu đi vào trong phòng, nói: “Hôm nay, ta muốn vào núi một chuyến.”

Thời An nghi ngờ, hỏi: “Hôm nay cũng phải đi sao?”

Mục Trì Thanh dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi không muốn đi?”

“Muốn chứ.” Thời An gật đầu, nàng cũng không muốn suốt ngày ở trong sân nhỏ, vô cùng nhàm chán. Nhưng mà: “Nhưng hôm nay là sinh nhật ngươi, ngươi cũng muốn vào núi sao?”

Mục Trì Thanh không để ý chút nào, nói: “Cũng chỉ là một ngày bình thường thôi, có gì khác nhau đâu.”

Thời An phản bác: “Đương nhiên là khác rồi. Không phải ta tới đây sao.”

Hình như Mục Trì Thanh bật cười một cái, nhưng xảy ra quá nhanh, Thời An còn không kịp nhìn thấy. Một năm này, hắn đã khám phá toàn bộ ngọn núi Ngọc Hầu này rồi, mang thêm một người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Ở nước Văn Uyên, bởi vì thân phận của hắn, đại đa số nơi đều không thích hợp để đi, điều đó sẽ gây phiền thoái không cần thiết. Chờ một thời gian nữa, chờ khi hắn quay trở lại nước Thịnh. Hắn sẽ không bị nhốt quanh năm trong một cái sân nhỏ như thế này nữa.

Thời An nói: “Nếu không, chúng ta đi dạo phố giống như lần trước thì sao? Hôm nay là ngày sinh nhật, nghỉ ngơi một ngày thì tốt hơn.”

Nàng cảm thấy một năm mới có một ngày sinh nhật, còn phải vào núi hái thuốc. Như vậy cũng quá đau khổ rồi. Mặc dù nhiệm vụ hệ thống yêu cầu vai ác phải tiến bộ. Nhưng vẫn cần phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý mới đúng.

Đuôi lông mày của Mục Trì Thanh khẽ nhúc nhích. Lần này, hắn thật sự nở nụ cười, nói: “Không phải đi hái thuốc.”

Thời An và hắn hai mắt nhìn nhau một lúc. Đột nhiên, nàng hiểu rõ ý tứ của tiểu phản diện, hai mắt sáng lên. Ngay sau đó, nàng hoan hô nói: “Chúng ta vào núi!”

Hai người ngồi xe ngựa đi về hướng chân núi. Xe ngựa là Mục Trì Thành mượn của một vị lão bá. Thùng xe làm bằng gỗ cũng rất chắc chắn. Có điều, Thời An cũng không vào ngồi, nàng ngồi ở ván trước xe ngựa, buông thõng hai chân.

Mục Trì Thanh ngồi ở phía bên kia. Xe ngựa vốn không lớn, hai người ngồi rất sát nhau. Thời An vốn cho rằng vai ác sẽ thẹn thùng. Không nghĩ tới, lần này hắn lại vô cùng bình tĩnh.

Thời An liếc nhìn thùng xe trống không, hỏi: “Sao không thấy ngươi mang theo chiếc cung kia?”

Mục Trì Thanh cho rằng Thời An đang lo lắng, nghĩ nàng không thể dùng tiên thuật ở trần gian nên giải thích: “Ngọn núi kia không có động vật lớn, chủ yếu là chim tước và gà lôi, sẽ không bị tập kích.”

Thời An trừng lớn hai mắt: “Vậy ngươi cũng phải mang vũ khí phòng thân chứ. Không phải ngày thường ngươi cũng tay không vào núi như vậy chứ?”

Mục Trì Thanh lật tay, không biết từ đâu lấy ra một thanh đoản đao. Chính là thanh đoản đao trước kia nàng đưa. Chuôi đao bay lên bay xuống hai vòng, chuyển động theo động tác ngón tay của Mục Trì Thanh.

Thời An còn chưa kịp kinh ngạc kêu ra tiếng, đoản đao đã được thu lại, Mục Trì Thanh không quay mặt lại: “Có cái này là đủ rồi.”

Ặc, đây chính là khí thế của đại lão tương lai sao! Nhóc xấu xa học được cách ngầu như vậy từ khi nào chứ!

Thời An vô cùng kích động kêu oa một tiếng, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện lỗ tai tiểu phản hiện xuất hiện màu đỏ khả nghi. Nàng vội vàng kìm nén khóe môi đang điên cuồng nhếch lên, cố gắng nuốt nụ cười vào trong bụng.

Lúc này mà cười ra tiếng sợ là muốn lật xe.

Xe ngựa đi được nửa đường. Thời An lấy hai túi thuốc nhỏ đổi từ hệ thống thương thành ra, một cái nhỏ treo ở bên hông. Bên trong có có thảo dược có thể xua đuổi muỗi. Mặc dù hiện tại đã cuối mùa thu nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.

Sau khi Mục Trì Thanh nhận lấy một túi thuốc còn lại cũng không trực tiếp đeo lên. Mà hắn đặt ở chóp mũi rồi ngửi vài cái, sau đó thuận miệng kể ra một loạt thảo dược: “Bách tử, ngải cứu, bạch chỉ, đinh hương, xương bồ……”

Hắn mím môi dưới, nói: “Không cần phải dùng tiên thuật. Ta cũng có thể làm được.”

Thời An nghĩ đến những điều mình đã nói lúc đầu để lừa gạt hắn, vô cùng vui vẻ, xua tay nói: “Yên tâm, chỉ chút việc nhỏ này thì không sao.”

Từ sân nhỏ đến chân núi mất khoảng hơn nửa canh giờ.

Thời An nhẹ nhàng, lưu loát nhảy xuống xe. Lúc này, nàng mới nhận ra một vấn đề. Y phục trên người nàng căn bản không thích hợp mặc vào núi. Mặc dù làn váy không dài đến nỗi quét đất nhưng cũng dài tới mũi giày. Đi đường thì không sao, nhưng vào núi rất dễ dàng bị vướng, móc vào cành cây ven đường.

Cũng may theo tiến độ công lược tiến triển, quyền hạn của Thời An cũng lớn hơn. Thừa dịp vai ác dừng xe, nàng lưu loát đổi một bộ y phục.

Chờ Mục Trì Thanh trở về thì phát hiện Thời An đã đổi một bộ y phục mới. Màu đỏ vàng như lá phong, dưới ánh sáng mặt trời hơi phản chiếu ánh sáng lung linh. Cũng hơi giống y phục nữ tử mặc cưỡi ngựa nhưng lại mềm mại hơn một chút.

Mục Trì Thanh sửng sốt một chút. Sau khi tỉnh táo lại, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Đáng lẽ ngươi nên bảo ta để xe ngựa lại.”

Vẻ mặt Thời An khó hiểu. Chờ nàng hiểu được ý tứ trong lời của vai ác, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười. Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng đổi y phục giữa ban ngày ban mặt sao. Nàng vội vàng giải thích: “Là thủ thuật che mắt. Người khác không nhìn thấy được.”

“Ta……”

“Đúng vậy. Ngươi cũng không thể nhìn thấy.”

Lúc này Mục Trì Thanh mới không tiếp tục hỏi nữa.

Đường vào núi quả nhiên không dễ đi. Mặc dù đã được người dọn dẹp nhưng đối với Thời An mà nói cũng không khác gì đường hẹp quanh co là mấy. May mắn nàng đã đổi y phục trước đó. Nếu không, không đi được hai bước làn váy đã bị cành cây dưới mặt đất chọc vào thủng luôn.

Nhà của Thời An và trường đại học đều ở vùng đồng bằng. Từ nhỏ đến lớn chưa từng leo lên núi. Lúc này không khỏi tò mò, ngay cả đóa hoa nhỏ trong khe đá ven đường nàng cũng phải thò mặt đến gần nhìn kĩ.

Buổi sáng núi rừng yên tĩnh, trong lành. Ánh nắng len lỏi từ qua các kẽ lá chiếu từ trên cao xuống. Người đi trong rừng rất khó nhận được sự thay đổi của thời gian.

Hai người vừa đi vừa dừng. Thời An phát hiện trong đám cỏ dại và cành khô có mấy chùm quả dại màu đỏ. Chờ nàng đến gần, vươn tay hái một trái, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Vừa dứt lời, trong miệng đã được nhét vào một loại trái cây. Nàng không hề phòng bị, cắn một miếng, vị chua lập tức lan tràn khắp khoang miệng, Thời An vội vàng nhổ ra, trợn mắt tức giận nhìn người khởi xướng: “Mục Trì Thanh!”

Trong tay vai ác cầm công cụ gây án, vẻ mặt vô tội giải thích: “Quả đuốc, có thể ăn, cũng không phải tất cả đều là vị chua, cũng có quả có vị ngọt.”

Thời An nhướng mày, nghi ngờ, nói: “Thật không?”

“Thật.”

“Vậy sao ngươi không ăn?”

Mục Trì Thanh cảnh giác lui về phía sau nửa bước, “Không thể ăn.”

Nàng biết ngay mà!

Thời An thuận tay hái một quả đuốc, muốn nhân lúc hắn không kịp chuẩn bị, gậy ông đập lưng ông. Nhưng thân thủ vai ác vô cùng nhanh nhẹn, cố tình nhường nàng một bước nàng cũng không thể đuổi kịp. Ngược lại, làm bản thân mệt đến mức thở hồng hộc, đành phải tạm thời giải hòa.

Khi dừng chân nghỉ ngơi, Thời an cảm thấy chỗ gần cổ tay hơi đau nhói. Nàng vén cổ tay lên nhìn mới phát hiện không biết khi nào mình bị cành cây khô quẹt vào. Mặc dù y phục bên ngoài không bị rách, nhưng bên trong lại nổi lên hai vết bầm đỏ.

Thời An không để trong lòng. Dù sao, sau khi thoát khỏi trò chơi là có thể hồi phục như cũ. Hơn nữa cũng không bị trầy da, cho nên cũng không phiền toái.

Nàng nhìn thoáng qua, chuẩn bị kéo tay áo xuống lại bị ngăn lại. Không biết vai ác tới đây khi nào, đang nhìn chằm chằm vết bầm đỏ, nhíu mày nói: “Phải đắp thảo dược.”

Thời An hừ một tiếng, nói: “Chút vết thương nhỏ này cũng không cần chứ?”

Mục Trì Thanh không nhúc nhích: “Không đắp sẽ càng sưng.”

Hắn nhớ tới cảnh tượng vừa rồi cành cây khô mắc vào ống tay áo nàng, khẽ nhíu mày. Hắn cho rằng nàng có tiên lực bảo hộ thân thể, sẽ không bị thương. Cho nên cũng không để ở trong lòng. Nhưng trước đó rõ ràng nàng cũng sẽ mệt, sao lại có thể không bị thương được, do hắn nghĩ sai rồi.

Thời An thấy sắc mặt vai ác quá nghiêm túc, hơi hé miệng, ồ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta đắp một chút đi.”

Khuôn mặt Mục Trì Thanh tối sầm, vẻ mặt như thâm cừu đại hận. Giống như trước mặt không phải cánh tay nàng, mà là con thỏ bị trúng mũi tên đang giãy giụa hấp hối. Thời An khẩn trương nheo một mắt lại, cảm thấy khẳng định sẽ đau, lại không nghĩ tới động tác của vai ác vô cùng nhẹ nhàng. Nàng chỉ cảm thấy thảo dược đắp đắp lên lành lạnh, lại nhìn cánh tay đã được quấn thêm một tầng băng gạc.

Thời An cử động cánh tay, linh hoạt tự nhiên. Cảm giác đau đớn lúc nãy cũng đã biến mất, chỉ còn cảm giác thoải mái, dễ chịu khi thảo dược đắp lên miệng vết thương. Thời An vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới nàng chỉ tiện tay đưa sách y học mà vai ác lại có thể tự học thành tài.

Tâm tình nàng rất tốt, hai chân cũng không đau nhức nữa. Nàng vui vẻ đứng dậy tiếp tục đi lên núi. Vừa định quay đầu thúc giục vai ác, lại bị hắn kéo ra sau lưng.

Thời An khó hiểu chớp mắt, “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Mục Trì Thanh nhanh chóng lướt qua mặt nàng, mím môi dưới: “Ngươi không biết đường lên núi, đi sau ta đi.”

Thời An ồ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Một lát sau, nàng đột nhiên nhớ ra, rõ ràng hai người có thể đi song song. Đường lên núi cũng không hẹp, cho dù ba người đi vẫn thoái mái.

Thời An nhìn người trước mắt. Nàng phát hiện không biết từ lúc nào trong tay vai ác có thêm một cái gậy dài. Hắn thỉnh thoảng sẽ dùng nó để đẩy cỏ dại mọc, dây leo sang hai bên. Nàng đi phía sau được hưởng hào quang, ngay cả ống quần cũng không bị vướng nữa.

Tuy nhiên, đi một trước một sau như vậy thật sự rất không thú vị, Thời An nhìn chằm chằm bóng người phía trước một lúc, gọi hắn: “Mục Trì Thanh.”

Chỉ thấy vai ác nghe tiếng dừng lại, quay đầu lại nhìn nàng. Bộ dáng ngoan ngoãn quá mức làm Thời An không nhịn được muốn trêu chọc.

Nàng nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương nói: “Mục Trì Thanh, ta bị trật chân rồi.”

Mục Trì Thanh không hề nghi ngờ nàng, bước nhanh tới gần, đỡ nàng ngồi xuống một bên, hỏi: “Làm sao lại bị trật chân?”

Thời An giả vờ nhảy lò cò hai bước, tiếp tục nói dối: “Ta không thấy đường, vừa rồi không cẩn thận giẫm vào một hòn đá nhỏ nên mới bị trật chân.”

Nàng nghĩ rằng lý do của mình vô cùng hoàn hảo, lại không biết lập tức bị lộ tẩy.

Sự khẩn trương trên mặt vai ác tan biến hết, không còn chút gì. Sau một lúc, hắn chờ nàng ngồi xuống, sắc mặt nhàn nhạt nói, “Ngươi không bị thương.”

Thời An há hốc mồm kinh ngạc, không biết tại sao hắn lại phát hiện. Có điều, nàng cũng không muốn tiếp tục giả vờ, chẳng phải cũng đã thành công một lát sao. Nhưng nàng vẫn khá tò mò mình bị lộ tẩy chỗ nào, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay vai ác, hỏi: “Ngươi làm thế nào có thể đoán được?”

Động tác của Mục Trì Thanh hơi ngừng lại, mím môi không hé răng.

Vừa rồi hắn đi ở đằng trước cẩn thận dọn sạch đường lên núi. Ngay cả một cành cây khô cũng không có chứ đừng nói là một hòn đá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.