“Sao thế? Chờ… từ từ…”
 
Thời An bị hắn túm chặt tay, thiếu chút nữa bị vướng vào cửa té ngã, may là sức lực của Mục Trì Thanh không nhỏ, chống đỡ được nàng cho nên mới không đến mức hai người cùng nhau ngã xuống gặm đất.
 
“Vừa rồi ngươi túm ta làm cái gì?” Thời An xoa tay ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Mục Trì Thanh tầm mắt đột nhiên dừng lại, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, mang theo vẻ kinh diễm không thể nào che giấu.
 
Nguyên nhân không có gì, vai ác mặc hoa phục quả thật là quá đẹp, lông mày dài sắc, đẹp lấn át người khác, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì lại lộ ra sự kiêu ngạo vốn có của thiếu niên, nghiêm túc cẩn thận hơn ngày thường, nhiều hơn vài phần phong thái tự do.
 
Nếu như nói thiết kế nhân vật của Mục Trì Thanh trên bản vẽ giống như một thanh đao ngâm trong máu, thì vai ác bây giờ lại càng giống tuyết đầu mùa xuân, che giấu sự lạnh lẽo, cũng không lấn át được sức sống.
 
Đôi mắt trong veo của Thời An hiện lên sự kinh ngạc cảm thán, nhìn chằm chằm vào vai ác khoảng chừng vài phút, sắc đẹp trước mặt, nàng hoàn toàn đã quên chuyện thiếu chút nữa té ngã vừa rồi, phi nhanh đến vòng quanh người Mục Trì Thanh một vòng, nhìn không sót một góc độ nào của vai ác, đều hoàn mỹ, từ tận đáy lòng càng tán thưởng nói: “Thật là đẹp mắt!”
 
Mục Trì Thanh đứng trầm mặt, không nói một tiếng nào, thờ ơ với lời khen của nàng.
 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-hac-hoa-ta-tham-roi/3480687/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.