Mấy giây sau nàng cảm giác được có người đến gần, sau đó cổ tay và tay áo đều được cầm lên, nàng có chỗ chống đỡ, đột nhiên cảm thấy đáng tin cậy hơn rất nhiều, mượn lực vai ác đứng dậy.
Nước mắt ngậm trong hốc mắt lúc này cũng trào ra, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, lông mi chớp chớp, rơi xuống vài giọt nước mắt sinh lý.
Đúng lúc bên cạnh đưa đến một cái khăn màu trắng, Thời An lau sạch nước mắt trên mặt, lại lắc lắc tóc mái trên trán, vực lại tinh thần lần nữa đứng lên.
Vai ác đứng bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi thay y phục.”
Lúc này Thời An mới phát hiện quần áo mình mặc trên người bị thay đổi thành một bộ khác, hẳn là hệ thống tự thay rồi, đại khái là bởi vì ống tay áo bộ kia thiếu một viên trân châu.
Nàng nhón chân lên xoay một vòng, ngửa đầu hỏi: “Đẹp không?”
Chỗ chỉ vàng ở làn váy hiện lên từng ánh sáng nhạt dưới ánh nắng mặt trời, giống như vảy đuôi cá, từ dưới mặt nước nhẹ nhàng nhảy ra.
Mục Trì Thanh không nhìn váy, tầm mắt rơi vào khuôn mặt Thời An, nhìn vết đỏ vẫn còn đọng lại trên khóe mắt của nàng, ướt nhẹp, mũi cao thanh tú, chiếc cằm nhỏ nhắn trắng như sứ ẩn hiện trong chiếc lông vũ ấm áp ở cổ, cười như hoa xuân rực rỡ.
Ánh mắt hắn lóe lên, gật đầu: “Đẹp.”
Mắt Thời An cong lên, đang vui vẻ, đột nhiên phát hiện mình phải ngẩng đầu lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-hac-hoa-ta-tham-roi/3480685/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.