Mục Trì Thanh rũ mắt ảo não, vốn tưởng rằng trước hôm nay là có thể khôi phục, thế nhưng đến bây giờ còn chưa tốt hơn.
 
Thời An nhìn bộ dạng ủ rũ của vai ác, trong lòng đau xót, không hiểu sao lại nổi lên hào hứng muốn bênh vực người khác, lời lẽ chính đáng: “Chúng ta đi bắt nạt ngược lại hắn!”
 
Mục Trì Thanh kinh ngạc nhìn nàng một cái, tầm mắt ngó qua ngó lại bên cạnh, lại nhìn nàng tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
 
Thời An nhìn sang theo tầm mắt hắn, đột nhiên nhìn thấy mấy quyển sách lúc trước mình tặng, nghĩ đến lời mình vừa nói, thầm nghĩ sẽ không dạy hư vai ác đấy chứ, cái này làm sao được!
 
Nàng nắm tay lớn tiếng nói: “Tự vệ, tự vệ có hiểu không, phản kháng đúng lúc cần thiết, phải học được cách bảo vệ chính mình!”
 
Trong lòng nàng thầm nói với hệ thống: “Lời tôi nói không có trong sách, mấy quyển đó còn đều là Đạo đức kinh linh tinh, cậu xem, thiếu chút nữa đã xảy ra sự cố rồi.
 
Hệ thống: “…”
 
Nàng tận tình khuyên bảo một đống đạo lý, nói đến miệng lưỡi khô khốc, cũng không biết vai ác có nghe lọt hay không, nàng đứng dậy rót cho mình một chén trà, thuận tiện cũng rót cho vai ác một chén, uống xong mới phát hiện rất lạnh.
 
Lại nhìn vai ác, hai tay bưng chén trà, cái miệng nhỏ mấp máy, giống như không thèm quan tâm nước trà lạnh không, khó trách đến bây giờ cũng không khỏe lên, có khi ngay cả thuốc cũng chưa uống nữa.
 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-hac-hoa-ta-tham-roi/3480683/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.