Chuyện này đối với Tiểu Mạnh nghèo khổ thì đúng là đại họa ngập đầu, tai ương chồng chất.
Sau khi nhìn thấy số tiền ít ỏi còn lại trong thẻ lương của tôi, Diêm Tống bỗng nhiên trầm mặc.
"Không phải chứ, hay là đem trả lại?"
Tôi mở một gói hàng ra rồi đưa cho hắn nhìn.
[Khi đã mua thì không được trả lại hay đổi hàng.]
Cuộc sống của một con quỷ nghèo như tôi thật là khốn khổ.
Sáng nay vừa bị trừ 200 năm tiền lương.
Số tiền tích cóp suốt 500 năm cũng bị tiêu hết.
- -- Vậy là tôi sẽ phải làm trâu làm ngựa ở dưới âm phủ này trong 700 năm mà không nhận được đồng nào.
Cả ngày tôi không có tâm trạng đâu mà làm việc, đặc biệt là khi nhìn thấy Diêm Tống.
Mấy ngày trước hắn còn là chân sai vặt, vậy mà bây giờ hắn đang nằm trên ghế của tôi, ôm cái máy tính bảng mà người thân ở trên hạ giới đốt xuống cho tôi và nhàn nhã nằm xem kịch.
"Chị Tiểu Mạnh."
Hắn gọi tên tôi làm tôi giật cả mình.
"Tôi nhớ lần trước cô có nói, mỗi tháng sẽ có 1 đợt đánh giá đúng không?"
...
Đúng là tôi từng nói như vậy.
Nhưng ở Cục Luân Hồi này chỉ có mỗi tôi.
- -- Vậy nên tôi tự đánh giá mình như thế nào chẳng được.
"Nếu đã như vậy thì ngày mai bắt đầu đánh giá, chị Tiểu Mạnh chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]