Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Không khí trở nên trầm mặc.
Tôi không nói lời nào.
Diêm Tống cũng im lặng, hắn cứ đứng đó và nhìn tôi như vậy.
- -- Có cảm giác bức bách đến khó chịu.
- -- Giống như cảm giác bức bách của tôi 500 năm về trước.
Tôi nhịn không được mà lui về phía sau 2 bước.
"Ngài giả vờ mất trí nhớ?"
"Ừ."
Không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận.
"Tôi chỉ muốn xem cảm giác mất đi ký ức, hoàn toàn quên đi quá khứ là như thế nào."
- -- Lời này là đang ám chỉ tôi?
"Tôi thừa nhận, lúc đầu không nhận ra ngài là lỗi của tôi, nhưng ngài gây chuyện với tôi trước, cố tình bắt lỗi, còn lừa gạt tôi ra ngoài để tôi bị phạt..."
Tôi nhìn viền mắt hắn đã ửng hồng, nhất thời không thể nói thêm được nữa.
"Ngài cố ý đến tìm tôi sao?"
"Ngày đó Diêm vương hỏi ngài là ai ra tay đánh lén, ngài bảo là không biết. Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc."
===
Tôi và hắn cùng nhau lớn lên, mỗi lần tôi gây chuyện thì người lớn trong nhà sẽ tìm hắn để hỏi.
Hắn không thích nói dối, mà cũng không chịu được ánh mắt mong chờ của tôi.
- -- Vậy nên hắn bảo 'không biết', để che giấu giúp tôi.
"Thực ra tôi đã nhớ lại mọi chuyện rồi, từ lúc còn ở trong căn nhà cổ đó."
- -- Đó là nơi mà tôi và hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-uong-canh-han-mat-tri-nho-roi/2621358/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.