"Cha mẹ nàng đã đầu thai sang kiếp khác rồi, nên bọn họ sẽ không nhớ đến chúng ta, nhưng ta nghĩ nàng sẽ muốn gặp họ."
2 vị trưởng bối nhìn tôi, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Cô nhóc này, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải."
"Mẹ..."
Tôi chạy lại ôm lấy bà.
"Con là Tương Tương."
Bà ấy vô thức ôm lấy tôi.
"Tương Tương, Tương Tương à,..."
"Cha mẹ, kiếp này 2 người sống như thế nào?"
Mẹ vuốt tóc tôi.
"Vẫn khỏe, mẹ qua đời là đã 90 tuổi rồi, khi ấy cả nhà đều ở bên cạnh để tiễn mẹ."
Cha tôi ở một bên hừ lạnh.
"Tôi tận 92 tuổi mới qua đời cơ, sống lâu hơn bà đấy."
- -- Không hổ là cha tôi.
- -- Dù đã đầu thai chuyển kiếp bao nhiêu lần thì vẫn thích cãi nhau với mẹ tôi như vậy.
Mẹ tôi cũng không kém cạnh.
"Tôi cũng biết ông, nghe bảo con trai ông không muốn lập gia đình, đến tận khi chết cũng chưa được thấy cháu nội đâu nhể?"
Cha tôi khinh thường nhướng mày.
"Tôi sắp chết rồi, ai rảnh mà quan tâm nó có lấy vợ hay không, dù sao trước khi chết, tôi đã trăn trối là để cho nó khoản thừa kế 5.000.000 tệ gửi ngân hàng."
"Ồ, tính ra ông cũng khá tốt với con trai mình phết ha!"
"Nhưng tôi không nói cho nó biết là ngân hàng nào. cũng không nói số thẻ ngân hàng."
Cha tôi tỏ vẻ tự hào.
"Đáng lẽ nó phải biết cha nó không có tiền chứ. Tôi phải để nó sống dằn vặt, vò đầu bứt tai suốt quãng đời còn lại, ai bảo nó không chịu nghe lời tôi."
"Khụ khụ."
Diêm Tống nhịn cười.
"Cha mẹ, hôm nay con mời 2 người đến đây để làm chứng, gả Tương Tương cho con 1 lần nữa."
"Kết hôn là chuyện tốt."
Cha tôi trở nên phấn khích.
"Khi nào thì kết hôn, tôi còn chưa kịp chuẩn bị của hồi môn, tại cậu thông báo gấp quá đấy."
===
Mặc dù cha mẹ không còn nhận ra tôi, nhưng họ vẫn tất bật giúp tôi chuẩn bị cho hôn lễ.
Theo mong muốn khẩn thiết của tôi, tuyệt đối sẽ không có mấy cái như vòng hoa tang, pháo giấy trắng, nhẫn kim cương vàng mã,...
Lâm Niên phấn khích đến mức muốn bay lên trời.
"Thấy chưa, chị Mạnh đã thành tân nương rồi!"
Cậu ta hoa tay múa chân.
"Cuối cùng em cũng tác hợp thành công cho 2 người!"
Tôi cũng không thèm đáp lời hắn mà quay qua tìm Diêm Vương.
Diêm vương đang tiếp chuyện cha mẹ tôi.
Cha tôi lộ vẻ tò mò.
"Không ngờ trên đời lại có Diêm vương thật."
Diêm Vương gật đầu, cả khuôn mặt run lên.
"Phải, phải."
Cha tôi lại hỏi.
"Hồi đó Tôn Ngộ Không đổi sổ sinh tử thật à?"
Diêm Vương sửng sốt nghệt mặt ra.
"..."
- -- Lão như vừa bị người khác đâm vào tim.
Tôi vội vàng chạy tới kéo Diêm vương.
"Lão Diêm Vương à, sau hôn lễ này chắc tôi sẽ về Phong Đô, thế canh Mạnh Bà kia thì phải..."
"Bản vương biết, bản vương biết, bản vương đang tuyển người mới đây."
"Không phải."
Tôi chỉ Lâm Niên đứng cách đó không xa.
"Tôi cảm thấy Lâm Niên cũng không tồi."
Diêm vương trầm tư một lúc.
"Bản vương thấy hắn cũng được."
Sau khi đạt được mục đích, tôi chuẩn bị rời đi thì bị Diêm vương kéo lại.
"Tiểu Mạnh này, hôn lễ xong thì cũng nhớ về chơi thường xuyên nhé. Nhờ phúc của cô mà gần đây Diêm Vương Điện rực rỡ hẳn lên, nhưng vẫn còn chưa ổn lắm. Cô xem phòng làm việc của tôi..."
===
- -- Ừ đấy, nếu ngài không nói thì tôi cũng quên mất chuyện này rồi.
Hôn lễ kết thúc, tôi trở lại phòng tân hôn và bắt đầu đếm tiền mừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]