Chương trước
Chương sau
Người có tính cách dịu dàng một khi đã tàn nhẫn thì còn vượt xa cả người thường, chỉ là vẻ ngoài của họ nhìn qua rất dễ bị ức hiếp thôi.

Mà Tiêu Thịnh Vũ từ nhỏ đã không biết nếm trải bao nhiêu roi từ cha mà lớn lên cho nên tính cách liền trở nên thủ đoạn hung tàn, thành niên đã bắt đầu học cách tiếp quản thế lực của cha, đối với Tiêu Thịnh Vũ lúc ấy mà nói chỉ có Tiêu Thịnh Tình mới là người đặc biệt, còn những người khác thì gọi thì tới vung tay thì đi, còn việc anh biết quý trọng thứ gì đó lại được xem là chuyện khôi hài khó mà xảy ra, vì vậy cứ thế mà mù mịt mất đi tình cảm đáng quý lúc nào không hay, lệ khí của Tiêu Thịnh Vũ quá nặng, thích dùng bản năng để làm việc, đơn giản chỉ nghĩ Thư Lan không nghe lời liền phạt cậu, bởi vì tin chắc người kia là của mình, dù mình làm gì nữa cũng sẽ không quá phận, vì thế mà cứ bắt nạt, sỉ nhục cậu.

Tiêu Thịnh Tình tuy rằng không rõ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên cô cũng hiểu chút thủ đoạn của Tiêu Thịnh Vũ, nhất định là Thư Lan là bị bức ép đến tức giận mới bỏ đi, sau đó Tiêu Thịnh Vũ biết cuống quýt mà quay đầu lại đuổi theo, nếu như thế thì làm sao có thể dễ dàng hoà giải liền hòa giải cho được, nghĩ là thế nhưng bất giác cô cũng hướng về Tiêu Thịnh Vũ, dù sao thì có em gái nào mà không mong anh mình được hạnh phúc đâu.

Vào tiệc cưới xế chiều hôm đó, Thư Lan ôm nhóc con còn chưa khỏi hành lang liền nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ dựa vào bên tường hút thuốc thật ra dáng ôm cây đợi thỏ, anh lướt mắt thấy Thư Lan đi ra liền lập tức vứt bỏ điếu thuốc rồi đưa tay ra tính ôm bé con, Thư Cách cũng rất thân thiết vươn người về phía trước, kết quả Thư Lan rất bất mãn ôm nhóc tránh qua một bên thầm nghĩ, hừ anh muốn ôm là ôm dễ thế sao. Ngược lại Tiêu Thịnh Vũ cũng không tức giận, mang theo bộ dạng giống như dắt vợ và con trai đi dự đám cưới em gái vậy.

Lễ cưới không chọn tổ chức trong giáo đường như kiểu phương Tây mà chỉ đãi ở một nhà hàng bày rượu và thức ăn đơn giản, cô dâu mặc sườn xám xinh đẹp, chú rể thì khoác áo ngoài đỏ thẫm, không khí buổi tiệc vô cùng vui vẻ.

Khách đến đều là những người thân thiết, hoàn toàn không mang theo lợi ích kinh doanh cho nên khách không nhiều nhưng vô cùng nhiệt tình khiến cô dâu chú rể cũng tiếp không xuể.

Tiêu Thịnh Vũ cũng vì phụ giúp em gái mà bận rộn cả ngày, buổi chiều liền nhân cơ hội chạy đến đón Thư Lan, Thư Lan ôm con trai cũng hoàn toàn bơ anh sang một bên, có lẽ cậu đã tha thứ cho Tiêu Thịnh Vũ, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu yêu cái tên Tiêu Thịnh Vũ cứ lắc lư trước mặt, nhìn thấy hắn liền thấy phiền đến muốn đánh.

Phần lớn các bàn tiệc đều chật ních người, người thân của cô dâu và chủ rễ thì ngồi chung với nhau ở hai bàn, bởi vì người thân của cô dâu cũng chỉ có Tiêu Thịnh Vũ, chủ bàn tiệc đó dĩ nhiên không thể thiếu anh, thế nhưng Tiêu Thịnh Vũ lại muốn ngồi cạnh Thư Lan, trái lại Thư Lan không cho là vậy, cậu tùy tiện ngồi đâu cũng được, miễn đừng dính líu tới Tiêu Thịnh Vũ là được.

Kết quả Thư Lan mới vừa nhìn thấy hai chỗ trống, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy cô dâu mang đôi giày màu bạc “cộp cộp” đi tới.

“Thư Lan, tôi đang tìm anh đây,” Tiêu Thịnh Tình hào phóng nở nụ cười, khuôn mặt của cô vốn đã xinh đẹp nay được trang điểm tỉ mỉ trông càng thanh lịch hơn, “Sao còn chưa ngồi vào bàn, nghi thức sắp bắt đầu rồi.”

Thư Cách vui mừng cười khanh khách, đưa tay muốn sờ vòng hoa trên đầu Tiêu Thịnh Tình, “Cô dâu ~ “

“Ầy ~ bảo bối à,” Tiêu Thịnh Tình ôm Thư Cách vào lòng, thấy nhóc con đáng yêu nên không nỡ buông tay, nói là ở cạnh con gái mình đúng là gom đủ một cặp kim đồng ngọc nữ, vì vậy mà con bé rất vui vẻ đi từ bàn gia đình chuyển sang bàn của Thư Lan, Thư Lan thấy thế liền sầm mặt.

“Thư Lan, tới đây ngồi đi.”

Thư Lan khẽ giật môi, sững sờ không biết nên nói gì cho phải.

Tiêu Thịnh Vũ gật đầu tán thưởng, dắt tay Thư Lan đi tới, “Đi thôi, những bàn khác đã đầy khách rồi.”

Thư Lan khẽ đưa tay tránh thoát, hoàn toàn không để ý tới Tiêu Thịnh Vũ đang mở mắt nói mò, lúng túng ngồi vào con trai sang một bên, Tiêu Thịnh Vũ cũng theo sát ngồi xuống cạnh Thư Lan.

Lão Trác phía đối diện vẫn nhẹ nhàng cười với cậu, bà Biên bên cạnh khẽ mở miệng nói rằng “Sáng hôm nay sao tôi không thấy cậu nhỉ? tôi là mẹ của Lý Sầm, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”

Thư Lan phản ứng nửa ngày mới nhớ ra Lý Sầm chính là chú rể, “Xin chào.” Thư Lan gật gật đầu, nở nụ cười, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng cứng nhắc, nhưng cậu cũng hiểu ngay lúc tiệc mừng thế này thì nhăn mặt không tốt lắm, ngược lại Tiêu Thịnh Vũ ở bên cạnh bà Biên đáp đến say mê, hắn khéo léo gợi chuyện làm bà nói đến mặt mày tươi rói hồng hào, đối với việc Tiêu Thịnh Tình tái hôn, rất nhiều người lớn trong nhà chồng rất coi thường cô thế nhưng nhờ Tiêu Thịnh Vũ mà cả hai nhà đều thoải mái trò chuyện, cười vui vẻ không ngớt, nhìn ra được bọn họ đã nghĩ thoáng hơn, cảm thấy cảm hai bên cô dâu và chú rể cũng rất xứng đôi.

Cũng may là có Tiêu Thịnh Vũ, Thư Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lỡ như bên ấy hỏi mối quan hệ của cậu và Tiêu Thịnh Tình là gì thì sao?

Nhưng thật là may mắn mãi đến khi tan tiệc mà bên kia cũng chẳng hỏi gì, mặt Thư Lan cứng ngắc, cậu không thích cảm giác bị ép sát khi tiếp xúc với người lạ, huống chi giữa cậu và Tiêu Thịnh Vũ đã không còn bất cứ mối quan hệ thân thiết gì nên cũng không muốn ép bản thân tiếp xúc nhiều với họ hàng bên chồng Tiêu Thịnh Tình.

Ngược lại Thư Cách lại rất hoạt bát cầm theo giỏ hoa hết chạy đông lại chạy tây, cùng con gái Tiêu Thịnh Tình đi xin tiền lì xì, chơi vui đến vã mồ hôi, bộ dạng hưng phấn đó khiến ai nhìn vào cũng thấy đáng yêu.

Lúc trước Thư Lan đã đồng ý với Tiêu Thịnh Vũ là cho Thư Cách nằm trên giường mới*, hôm nay Thư Cách đùa đến tận hứng, Thư Lan đơn giản tẩy rửa cho nó rồi ôm nó lên giường ngủ, nhóc con này thật sự không tim không phổi mà, ỷ mình cưng chiều nên chỉ thích làm nũng khiến mình mềm lòng thôi.

(*Trong nghi thức đám cưới truyền thống ở Trung Quốc thì chú rể nên ngủ cùng một bé trai trên giường cưới trước đêm tân hôn và tuyệt đối không được để giường trống không. Theo mình biết là nghi thức này được thực hiện trước đêm tân hôn nhưng ở đây TTT đã tổ chức đám cưới rồi, mình tự hỏi liệu có gì nhầm lẫn chăng?!)

Tiêu Thịnh Vũ đợi Thư Lan chăm sóc nhóc con kia xong, dùng khẩu khí thương lượng nói: “Ngày hôm nay đi đến chỗ lần trước anh mang em đến để xem phòng đi, chỗ ấy cũng gần đây thôi, nếu không thì sáng mai đi rồi thì bé con không thấy em liền ồn ào.”

Thư Lan gật đầu, không dây dưa dài dòng rồi mà lập tức đồng ý, ngược lại như thế càng khiến Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy kinh ngạc.

Thư Lan nghĩ dù sao cuối cùng cũng phải đi nên lười tiếp lời với Tiêu Thịnh Vũ, thầm nghĩ Tiêu Thịnh Vũ còn có thể làm gì cậu sao?

Quả nhiên cách chỗ Tiêu Thịnh Tình không xa, Tiêu Thịnh Vũ dừng xe bước vào nhà, phòng ở chỉ được trang hoàng đơn giản, phần lớn đều chưa được bố trí đầy đủ giống như lời Tiêu Thịnh Vũ nói trước đây rằng đợi Thư Lan đến mới bắt đầu bố trí căn nhà này.

Thư Lan cau mày, thế thì ở thế nào?



Tiêu Thịnh Vũ mở căn phòng cho thuê ra

“Chỉ có gian phòng này?” Thư Lan hỏi.

Tiêu Thịnh Vũ gật gật đầu: “Chỉ có căn phòng ngủ này là có giường sẵn, nhưng mà vẫn có thể ngủ,” sau đó nhìn Thư Lan cau mày, anh đành cười khổ nói: “Anh ngủ trên ghế sô pha là được rồi.”

“Có ghế sô pha nào đâu?” Thư Lan hoàn toàn không phát hiện cái ghế sofa nào cả.

Tiêu Thịnh Vũ chỉ vào cái ghế bố nhỏ trong góc phòng, nhìn thế nào thì vẫn thấy nó khá là xinh xắn so với vóc người của Tiêu Thịnh Vũ.

Đây là chuyện khôi hài sao, nhìn Tiêu Thịnh Vũ trưng ra vẻ mặt nghiêm túc tỏ ý cùng lắm thì không ngủ được thôi, Thư Lan đấu tranh kịch liệt trong lòng, cuối cùng thở dài đành nói: “Ngủ chung đi, giường cũng rất lớn.”

“Được.”Trong lòng Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy vô cùng ấm áp như muốn tan ra, dù sao Thư Lan cũng rất dễ mềm lòng, đàn ông quá nhẹ dạ cũng không tốt nhưng mình lại yêu thích đến hồ đồ, anh vốn hiểu rõ Thư Lan, biết chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt sẽ không khiến cậu giận, vì vậy mà anh đã rất cẩn thận trong từng bước theo đuổi Thư Lan, dù là thỉnh cầu hay được voi đòi tiên thì cũng chỉ dám làm trong phạm vi chấp nhận của cậu, cứ như vậy liền từ từ xâm chiếm, từ từ để mình hòa nhập vào cuộc sống của Thư Lan.

Chăn không đủ, lại chỉ có một giường, Thư Lan tình nguyện đắp ít chăn cũng muốn tách xa khỏi anh, Tiêu Thịnh Vũ biết lần này anh đã khiến cậu không thoải mái thế nào. Thay vì dáng vẻ mơ màng thoải mái trên giường thì xem ra Thư Lan trông có vẻ bi ai hơn, nhớ lại những hồi ức vui buồn trước kia khi nằm cạnh nhau, bây giờ nghĩ lại thật đúng là trăm mối ngổn ngang.

Tiêu Thịnh Vũ nhìn Thư Lan co người nằm cạnh, không nhịn được liền đưa tay ra kéo một góc áo ngủ của cậu, tuy không không kinh động đến cậu, thế nhưng ít nhất Tiêu Thịnh Vũ cũng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Thư Lan đang nằm ngủ cạnh mình, mặc dù cậu ngủ không yên ổn, nhưng dù sao trái tim kia vẫn đâp đều đặn, cơ thể cậu rất ấm áp khiến Tiêu Thịnh Vũ vô cùng yên tâm.

Nhất định sẽ có một ngày, anh sẽ gỡ những gút mắc trong lòng Thư Lan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.