Tiêu Thịnh Tình không biết đã rời khỏi căn nhà cạnh nhà trọ Thư Lan từ khi nào, Tiêu Thịnh Vũ cũng không an bài người đi theo mình nữa, cho nên Thư Lan hiếm có được mấy ngày thanh nhàn.
Nhà Nguyễn Uyển ở gần đây nên chiều nào cô cũng đến làm cơm, hai người đều thích món Trung Quốc, lại thích ăn cay, có nhiều sở thích giống nhau, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ là một đôi tình nhân thân thiết, đương nhiên chỉ có chính họ mới biết bản thân hai người đều không cách nào trao tình cảm cho người còn lại, thế nhưng bọn họ lại ngày càng gắn bó với nhau dựa trên quan hệ tình thân, có thể là bởi vì đứa trẻ kia trong bụng Nguyễn Uyển.
Ngược lại, Tiêu Thịnh Vũ hoảng hốt ngủ không được, trong đầu trống rỗng, thật giống như trở lại khoảng thời gian trước kia khi Thư Lan mất, mình mỗi đêm đều trợn tròn mắt, cảm giác chỉ cần đưa tay qua là có thể nắm lấy tay Thư Lan, nhưng thật ra mọi thứ đã sớm trở thành cát bụi.
Vốn cho là thật vất vả mới có thể tìm lại được Thư Lan hoạt bát như ngày xưa, mình có thể bù đắp cho em ấy, kết quả Thư Lan lại không muốn, thời gian hồi tưởng còn có ý nghĩa gì đây, không phải vì để quay trở lại sửa chữa sai lầm của mình hay sao, vậy trái lại tại sao còn lặp lại thống khổ nặng nề ấy?
Nếu chỉ là đụng chạm liền khiến cho Thư Lan chán ghét vậy thì còn ý nghĩa gì đâu, mình không phải đến để khiếnThư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tu-vong-thoi-gian-quay-tro-lai/1897325/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.