Chương trước
Chương sau
Thư Lan vẫn là giằng co, Tiêu Thịnh Vũ hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đem Thư Lan thả xuống, chính mình cởi áo khoác bước tới giường, cố sức chen chút, Thư Lan co người sang bên kia, suýt chút nữa ngã xuống, khiến cho Tiêu Thịnh Vũ phải mò ổ đến trong lồng ngực mình, ôm, từ sau khi anh phát hiện thời gian quay trở lại, anh liền không thể nào ngủ yên giấc, chỉ lo khi tỉnh lại sẽ phải thấy Thư Lan như trước cả người đầy máu, cứng ngắc lạnh như băng nằm trên giường trong phòng cấp cứu, anh sợ đến thót tim, hiện tại ôm Thư Lan, cả người Thư Lan ấm áp, mới có thể làm cho anh cảm thấy an tâm. (Phu phu nhà này dễ thương thiệt >.<)

Thư Lan không ngừng giãy giụa muốn xuống giường, thân thể cũng luôn trong trạng thái căng thẳng, Tiêu Thịnh Vũ vỗ mông Thư Lan một cái, “Thành thật một chút.”

Thư Lan kinh sợ khẽ run lên, quả nhiên bất động.

Tiêu Thịnh Vũ rất hài lòng, liền hôn mấy cái, ngủ.

Thư Lan từ trong lồng ngực Tiêu Thịnh Vũ tỉnh lại, cậu chỉ là có thói quen ngủ trưa cho nên mới có thể lần nữa nằm trên ghế ngủ, Tiêu Thịnh Vũ ôm cậu, chóp mũi của cậu có thể cảm thụ từng đợt hô hấp của Tiêu Thịnh Vũ, Tiêu Thịnh Vũ ngủ rất say, viền mắt hiện rõ nét thâm quầng, là do quãng thời gian dài không có nghỉ ngơi tốt. Thư Lan không dám động, Tiêu Thịnh Vũ vô ý thức nắm thật chặt cánh tay, Thư Lan cảm thấy được Tiêu Thịnh Vũ thay đổi, trước kia Tiêu Thịnh Vũ xưa nay sẽ không như vậy kề cận mình, cùng lắm sau khi thân mật xong nhiều lắm cũng chỉ là ngủ trên cùng một cái giường, từ trước tới nay cũng sẽ không như vậy tỉ mỉ mà chăm sóc cậu.

Thư Lan không biết Tiêu Thịnh Vũ là nhất thời tâm huyết dâng trào hay là thật sự cảm thấy bản thân quá đáng, muốn bù đắp cho hắn, còn có việc Tiêu Thịnh Vũ cùng Tần Tích giải trừ hôn ước có hay không là bởi vì mình, Thư Lan không nghĩ đoán, cậu tuy rằng tính cách mạn nhiệt*, thế nhưng bị nhiều lần dày vò như vậy vẫn là chịu không nổi, cậu và Tiêu Thịnh Vũ dây dưa quá lâu, bất luận là ân tình hay là ái tình, cậu cần thời gian cẩn thận mà nghĩ thật kĩ…

(*Mạn nhiệt: mạn có nghĩa là chậm chạp, mình nghĩ ở đây ý nói TL kiên trì, bền bỉ.)

“Đang suy nghĩ gì vậy, bảo bối?” Tiêu Thịnh Vũ mở mắt ra lười biếng cọ cọ mặt Thư Lan, sau đó thương yêu gặm gặm. (Mất một lần r giờ ảnh bị ghiền hơi)

“A…” Thư Lan né tránh nụ hôn của Tiêu Thịnh Vũ, đem miệng che lại, muốn vươn mình hướng xuống giường chạy.

Tiêu Thịnh Vũ đem người nhấn trở lại giường, hai tay nhốt lại, liếm láp theo vành tai.

Thư Lan sắc mặt trắng bệch, kêu lên sợ hãi, “Thả ra… A… Buông tôi ra!” Lập tức tay tránh thoát nhịn không được mất khống chế, một cái tát quăng trên mặt Tiêu Thịnh Vũ, Tiêu Thịnh Vũ sửng sốt, sờ khóe miệng, đôi môi nhất thời chảy máu.

Thư Lan cũng bối rối, cậu không biết Tiêu Thịnh Vũ có thể hay không trả thù cậu bằng mấy cái tát, vẫn là… Thư Lan nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ giơ tay lên, vai mạnh mẽ rụt lại, nhắm mắt lại mà nhận mệnh, chờ đau đớn giáng xuống.

Đau đớn theo dự cảm còn chưa tới, Thư Lan nghe thấy Tiêu Thịnh Vũ thở hổn hển, mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ lấy tay bưng con mắt của mình, biểu tình thống khổ.

Thì ra bị người yêu thương tổn là đau đến như vậy…

Thư Lan cảm thấy thà Tiêu Thịnh Vũ đánh còn hơn là anh làm như thế này, tâm cậu liền đau đến dữ dội, sợ hãi vội vàng xỏ đôi dép lê liền lao ra khỏi phòng bệnh.

Chờ Tiêu Thịnh Vũ lấy lại tinh thần vội đuổi theo, Thư Lan sớm đã không biết chạy đi đâu.

Tiêu Thịnh Vũ không có kinh hoảng, anh sớm sắp xếp người theo sau bảo vệ Thư Lan từ trước, sau một phút anh liền biết Thư Lan đang ở vườn hoa sau bệnh viện, trời thu gần chạng vạng, khí trời hiu hiu lạnh, gió lại lớn, Thư Lan mặc bộ đồng phục bệnh nhân đơn bạc như vậy chạy ra ngoài, đến tất cũng không mang.

Thư Lan vừa nãy chạy cuống lên, thân thể còn chưa khỏe, chạy không bao xa liền chống đỡ không nổi, cũng cảm giác thấy hơi mệt, dù sao vừa khỏi hẳn, bác sĩ đã dặn không được vận động mạnh, chờ đến khi dừng lại thì cảm giác không thoải mái càng cảm nhận được rõ ràng, còn có chút đau, Thư Lan không dám ngồi, liền ngơ ngác đứng dưới mái hiến bên cạnh nghỉ mát, biểu tình mờ mịt.

Tiêu Thịnh Vũ đứng phía sau Thư Lan, nhìn bộ dạng luống cuống của cậu, cảm thấy khả năng bọn họ từ rất sớm trước đây liền sai rồi, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu, mình yêu em ấy, em ấy cũng yêu mình, tại sao còn có thể…

Tiêu Thịnh Vũ lau mặt, nghĩ Thư Lan cũng đã tỉnh táo, liền tiến lên phía trước đem quần áo phủ lên người Thư Lan, Thư Lan run một cái.

“Tần Tích đã nói gì với em?”

“Không….”

“… Bất luận thế nào, anh cũng sẽ không cùng cô ấy kết hôn.” Tiêu Thịnh Vũ xoa xoa cằm Thư Lan, “Vậy sẽ không tức giận nữa chứ.”

Khóe môi Thư Lan giật giật, lại không lên tiếng, quay đầu gạt bỏ tay Tiêu Thịnh Vũ ra.

Tiêu Thịnh Vũ trông thấy cậu có vẻ không được tự nhiên, liền ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Thư Lan, “Lên đây.”

Thư Lan có chút kinh ngạc, Tiêu Thịnh Vũ bá đạo lại chưa từng như vậy đối với cậu.”Tôi tự đi được.”

Tiêu Thịnh Vũ cau mày, “Không được.”

Thư Lan tự mình hướng hàng hiên đi được hai bước, sau đó mặc cho cậu vùng vẫy kháng cự vẫn bị Tiêu Thịnh Vũ mạnh mẽ ôm lên vác trên vai, tốt xấu gì Thư Lan cũng cao tới 1m75, cứ như vậy lại bị Tiêu Thịnh Vũ xem như bao tải mà vác đi, sau khi hét lên sợ hãi còn cảm giác được những người ven đường thoáng cười trộm, Thư Lan cảm thấy đời này cậu chẳng còn mặt mũi nào bước ra ngoài nữa, lại không dám bấm eo Tiêu Thịnh Vũ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trước tiên đem mặt che lại rồi nói tiếp.

Bị ném lên giường bệnh thở mạnh, Thư Lan cảm thấy máu dường như đều dồn lên não, sắc mặt thoạt nhìn vô cùng hồng hào, người cũng có chút tinh thần.

Tiêu Thịnh Vũ khoái trá ôm eo Thư Lan, “Hiện tại em đi hai bước còn phải thở dốc, an dưỡng hai ngày liền cho em đánh thoải mái, trước tiên nghỉ ngơi tích góp sức lực đi.”

Thư Lan liên tiếp bị Tiêu Thịnh Vũ làm cho hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, cũng đã sớm giữ được bình tĩnh trước thái độ ôn nhu sắc sóc này của anh, yên lặng quay đầu, hừ, ngược lại không muốn để ý đến anh, xem anh có thể làm gì được tôi nào?

Tiêu Thịnh Vũ quay mặt Thư Lan lại, “Chúng ta hảo hảo đàm luận.” Thư Lan trốn tránh ánh mắt Tiêu Thịnh Vũ.

“Xin lỗi.” Tiêu Thịnh Vũ hôn trán Thư Lan, “Đợi em bây giờ thanh tỉnh mới có thể thật nghiêm túc nói xin lỗi em, nhất định sẽ không có lần sau, bất kể là cái gì.”

“… Tôi không hề tức giận.”, Thư Lan nghĩ thầm, cậu xưa nay đều không có tư cách nổi giận, hiện tại lời Tiêu Thịnh Vũ nói như vậy, Tiêu Thịnh Vũ liền xem cậu là gì đây? Nói là tình nhân? Tình nhân Tiêu Thịnh Vũ nhiều đến không kể xiết, chỉ cần anh muốn, ngoắc tay một cái liền có cả đống người trèo tới trên giường.

Tiêu Thịnh Vũ mân cao khóe miệng, tuy rằng có chút không tin, nhưng tâm tình em ấy cũng đã chuyển biến tốt.

“Tôi đã lâu không quay lại trường học, không biết…”

“Anh đã nói chuyện với hiệu trưởng, cũng cho em xin nghỉ bệnh, đám tiểu quỷ kia sẽ có người quản giáo, em chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.”

Thư Lan trầm mặc một hồi, “Tôi nghĩ muốn từ chức…”

“Hả?” Tiêu Thịnh Vũ có chút kinh ngạc, anh từ trước đến giờ đối với công việc của Thư Lan không hài lòng lắm, trông không có tiền đồ lắm, nhưng Thư Lan lại vô cùng yêu thích, hiện tại không biết tại sao lại nghĩ thông suốt?

“Tiêu Thịnh Vũ…” Thư Lan cảm giác được lời này nói ra thì trong lòng mới có thể thoải mái, nhưng cậu vẫn không biết rốt cuộc Tiêu Thịnh Vũ sẽ phản ứng như thế nào.

Tiêu Thịnh Vũ cau mày, “Gọi anh.”

“Chờ xuất viện, tôi muốn từ chức, đi ra nước ngoài du học*.” Thư Lan thử mở miệng, lại có chút e dè, cậu thật sự là sợ Tiêu Thịnh Vũ.

(*Theo như chương trc thì TL đã tốt nghiệp ĐH r và đã đi làm r nha, mình nghĩ ở đây chính là nói đến cao học đi.)

“Không được, trong nước em cũng có thể học thêm nữa, công việc thì cứ từ từ xem.”

Tiêu Thịnh Vũ một lời nhất quyết ‘Không được’ khiến cho Thư Lan vô cùng hồi hộp, nhưng cậu cũng đã dự liệu trước được. Nhưng cậu lại không giỏi nói chuyện khôn khéo, chỉ có thể yên lặng suy nghĩ làm sao thực hiện kế hoạch.

“Tôi chỉ là muốn ra nước ngoài giải sầu.”

Tiêu Thịnh Vũ nhìn Thư Lan nhăn mặt, cẩn thận phỏng đoán ý nghĩ trong đầu mình, trong lòng cũng có chút minh bạch.”Em muốn rời khỏi anh.”

“…” Thư Lan ngước mắt, xem như là ngầm thừa nhận.

Tiêu Thịnh Vũ ngồi xuống, ở trên cao nhìn xuống Thư Lan, trong đôi mắt phải ánh lên vẻ khó tin, còn có chút hỏa khí, “Tôi đều nói rõ với mọi chuyện với em, em còn muốn như thế nào!” (mắt trái ảnh bị thương r:v)

Dưới thân Thư Lan, gầy gò đến mức lộ ra khung xương yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, hạ đôi môi không biết bị răng cọ xát bao nhiêu lần, hoàn toàn không có chút hồng hào, cứ như vậy sững sờ mà nhìn mình, cảm giác rất bất lực, Tiêu Thịnh Vũ nhìn vậy lại càng thêm tức giận, “Em đến cùng đang nháo cái gì!”

“Tôi không có nháo!” Thư Lan dừng một chút, “Tôi cảm thấy chúng ta nên tạm xa một thời gian…”

“Em đừng hòng!” Tiêu Thịnh Vũ gào thét, “Cái này đừng hòng mơ tới!”

Viền mắt Thư Lan ửng đỏ, “Nhưng tôi…”

“Bảo bối ngoan,” Tiêu Thịnh Vũ đánh gãy lời nói Thư Lan, lên tiếng “Ngoại trừ cái này, em muốn cái gì cũng có thể.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.