Chương trước
Chương sau
Cửa "kẹt kẹt" một tiếng bị đẩy ra, nam nhân dáng người cao to chậm rãi đi tới.
"Bùi, Bùi tiên sinh?" Lâm Ngộ An hít mũi một cái, tâm trạng thất vọng bởi mấy câu nói của mẹ cũng vơi đi không ít, cậu ngồi thẳng người, âm thanh có chút ong ong: "Bùi tiên sinh nghĩ xong rồi ạ?"
Bùi Yến Chu giả bộ không thấy viền mắt cậu có chút hồng hồng, nghe vậy, con mắt chìm xuống, chỉ hỏi: "Cậu xác định là không muốn đứa nhỏ này phải không?"
Lâm Ngộ An ngẩn người, lập tức cúi đầu, một tay vô ý thức vân vê cái chăn. Cậu trầm thấp mà "ừ" một tiếng.
Bùi Yến Chu mím môi, một lát sau nói: "Được, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
Lâm Ngộ An ngước mắt nhìn hắn, lông mi khẽ run: "Bùi tiên sinh.."
Bùi Yến Chu giơ tay lên: "Tuổi của cậu còn nhỏ không nên vì chuyện này mà suy nghĩ quá nhiều.." Hắn nói xong, dường như nhớ ra gì đó, sắc mặt cứng đờ có chút kì quái hỏi: "Cậu.. Cậu đã thành niên hay chưa?" Nhìn cậu thật sự quá nhỏ, tuy là học đại học nhưng chưa thành niên mà học đại học cũng không phải ít.
Đầu tiên, Lâm Ngộ An sững sờ, lập tức hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi đã thnahf niên rồi." Cậu nói: "Cuối năm ngoái.."
Cuối năm ngoái là thành niên.. Hiện tại, cậu cũng chỉ mới mười tám tuổi.. Vẫn là quá nhỏ.
Con mắt hẹp dài của Bùi Yến Chu gom lại, nhìn Lâm Ngộ An đang cúi đầu lo lắng, trách nhiệm này nên để hắn gánh: "Tôi sẽ nói với bác sĩ chuyện này." Hắn cúi xuống, ánh mắt đảo qua bụng cậu một chút: "Cậu không cần lo lắng quá đâu."
Lâm Ngộ An ngoan ngoãn trả lời được. Sau đó, bên trong phòng bệnh liền hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Ngộ An ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, Bùi Yến Chu bắt lấy tầm mắt của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Ngộ An cuống quýt lắc đầu. Ánh mắt Bùi Yến Chu nhìn tay cậu đang nắm góc chăn, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lịa bởi vì quan hệ hiện tại của hai người mà không tiện lên tiếng. Còn Lâm Ngộ An lại xoắn xuýt trong lòng. Nhìn hôm nay, thái độ của Bùi tiên sinh rất ôn hòa, nhìn chung cũng không phải là không muốn chịu trách nhiệm. Vậy.. Tại sao trước đó cậu gửi tin nhắn hay gọi điện đều không có trả lời đây? Lâm Ngộ An rất muốn hỏi nhưng với tình hình bây giờ, có hỏi thì cũng không khác gì nhau. Bùi Yến Chu nói để hắn nói chuyện với bác sĩ, hiệu suất quả thật nhanh. Sau khi cửa bị đẩy ra, không khí vắng lặng trong phòng bệnh mới thoáng tiêu tán đi một chút.
"Bùi tiên sinh." Bác sĩ khách khí chào hỏi. Lâm Ngộ An ngước mắt nhìn, thật trùng hợp, đây là vị bác sĩ hôm trước đã khám cho cậu. Khi thấy cậu, hắn cười cười: "Lâm tiên sinh."
"Chào bác sĩ Lưu." Lâm Ngộ An vẫn còn nhớ hắn, nở nụ cười ngoan ngoãn trông như một học sinh tiểu học.
Bác sĩ Lưu cầm bệnh án trên tay, lật qua lật lại, sau đó nhìn về hai người nói: "Bệnh của Lâm tiên sinh không có gì đáng lo ngại, chỉ là ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ, trong người không khỏe thêm nữa lại sợ hãi quá độ, quá kích thích dẫn đến đau đớn mà thôi. Đứa bé cũng không cần phải lo lắng, chỉ là cần chú ý ăn uống, bảo trì tâm trạng thoải mái, vui vẻ là được."
Lâm Ngộ an hơi nắm tay lại: "Cảm ơn bác sĩ ạ!"
Bùi Yến Chu lúc nghe "đồ ăn quá nhiều dầu mỡ", "sợ hãi quá độ", con mắt hơi chìm xuống, trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ nói: "Cậu ấy lúc nào thì có thể xuất viện?"
Bác sĩ Lưu nói: "Truyền xong chai này, nếu không có vấn đề gì nữa thì có thể xuất viện, nhưng mà tôi đề nghị tốt nhất nên ở lại quan sát thêm một buổi tối, ngày mai xuất viện là đảm bảo nhất."
Bùi Yến Chu gật đầu, thấy Lâm Ngộ An còn muốn nói cái gì, hắn vỗ vai cậu, động viên nói: "Được rồi, tôi sẽ sắp xếp, cậu không cần lo lắng." Hắn nhớ đến câu "lãng phí tiền" của mẹ Lâm trong cuộc điện thoại lúc nãy liền cho là Lâm Ngộ An đang lo lắng chuyện này.
Lâm Ngộ An dừng một chút, nhìn nam nhân cùng bác sĩ nói chuyện, khéo léo im lặng không nói.
Bác sĩ Lưu nhìn hắn hỏi: "Bùi tiên sinh còn có chuyện gì sao?"
Ngón tay Bùi Yến Chu giật giật, trầm giọng nói: 'Nếu như muốn bỏ cái thai đi.. vậy cần làm những gì? "
Bác sĩ Lưu sững sờ:" Hai vị là không muốn giữ lại đứa bé sao? "
Không trách tại sao bác sĩ Lưu lại ngạc nhiên như thế, chỉ là do lúc Bùi tiên sinh căng thẳng đưa người tới, khi biết bệnh nhân mang thai dù khiếp sợ nhưng nhiều năm là bác sĩ như vậy, bác sĩ Lưu vẫn nhìn ra người trong cuộc cao hứng hay không. Hắn không khỏi nhìn sang thiếu niên nhìn giống như rất nhỏ tuổi kia. Đứa trẻ này lớn lên thật dễ nhìn, là quá trẻ, nếu không xem chứng minh thư của cậu, bác Sĩ Lưu chỉ sợ cũng phải hoài nghi tuổi tác của cậu.
Bùi Yến Chu không nói nhiều, chỉ nói:" Cần phải chuẩn bị những gì? Bác sĩ cứ nói là được rồi. "
Bác sĩ Lưu vốn muốn khuyên bảo một chút, nhưng nhìn thần sắc của Bùi Yến Chu lại ngại thân phận của mình, cuối cùng đưa lời nói nuốt xuống bụng. Hắn than nhẹ:" Nếu như là người bình thường thì sau khi kiểm trai liền có thể giải phẫu.. Nhưng mà, Lâm tiên sinh thì không được. "
Lâm Ngộ an ngẩng đầu sốt sắng mà nhìn hắn, bác sĩ Lưu dò hỏi:" Lâm tiên sinh vừa mới phân hóa thành Omega vào tháng năm năm nay đúng không? "
Lâm Ngộ An gật gật đầu. Thần sắc Bùi Yến Chu lộ ra vẻ kì quái.
Tháng năm mới phân hóa.. Đây được xem là lớn tuổi phân hóa. Nhưng mẹ cậu lại bảo cậu là một Beta..
Bùi Yến Chu tạm thời bỏ qua những nghi ngờ trong lòng, tiếp tục nghe bác sĩ nói.
Bác sĩ Lưu nói:" Lâm tiên sinh nên biết là, người bình thường khoảng mười bốn đến mười sáu tuổi sẽ phân hóa, rất hiếm khi sau mười sáu tuổi mới phân hóa. Còn sau mười tám tuổi mới phân hóa gọi là lớn tuổi phân hóa. "
Lâm Ngộ An cắn môi, điều đó cậu có biết đến. Cậu đã từng hi vọng vô số lần là mình phân hóa thành Omega nhưng mãi đến khi học xong cấp ba, cậu vẫn chỉ là một Beta bình thường.
Cậu thấp giọng hỏi:" Bác sĩ, như vậy là có ảnh hưởng gì không ạ? "
Bác sĩ Lưu nhìn cậu, động viên:" Không cần lo lắng, lớn tuổi phân hóa tuy ít nhưng cũng không phải là không có. Trên lý thuyết là không có vấn đề gì quá lớn. Bây giờ, cậu không thể giống như người bình thường, vì cậu mới phân hóa thời gian gần đây, liên quan đến đặc thù của thân thể Omega vẫn chưa được đo lường hoàn chỉnh, cho nên cần có một ít thời gian để kiểm tra. "Hắn dừng một chút:" Nếu hai vị thật sự quyết định bỏ đứa bé, vậy khoảng một tuần sau, chúng tôi kiểm tra xong tình trạng thân thể của Lâm tiên sinh, khi đó có thể tiến hành phẫu thuật rồi. "
Tâm lý Lâm Ngộ An run rẩy, tay không khỏi sừ sờ bụng dưới.
Bùi Yến Chu liếc mắt nhìn cậu, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm bởi vì nghe những lời này của bác sĩ Lưu." Được, làm phiền bác sĩ rồi! "
Bác sĩ Lưu cười nói:" Không có gì đâu. "Hắn nhìn Lâm Ngộ An muốn nói lại thôi." Lâm tiên sinh còn có thắc mắc vấn đề gì không? "
Lâm Ngộ An cúi đầu, bên tai hồng hồng:" Tôi, tôi muốn hỏi tại sao tôi lại mang thai? "
Nhất thời, bác sĩ Lưu phản ứng không kịp:".. Cậu là Omega, tỷ lệ thụ thai so với Beta là cao hơn rất nhiều.. "
" Không đúng, không đúng. "Lâm Ngộ An vội vàng lắc đầu, bên tai đỏ lên, ánh mắt hơi đảo qua Bùi Yến Chu, cắn răng nói:" Tôi nói là.. tôi.. tôi.. tôi đã uống thuốc rồi, tại sao vẫn có thể mang thai được?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.