*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Diệp Khê Niên ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ lạ mặt ở gần đó. Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy dài bó chân, trông rất trẻ. Diệp Khê Niên từ từ ngước lên, cậu đối diện với đôi mắt ửng đỏ của người nọ, cậu phát hiện đôi mày của bà ấy nhìn rất quen. Ban đầu Diệp Khê Niên chưa biết người phụ nữ đó là ai, nhưng khi cậu thấy Trì Hi Văn đứng bên cạnh bà thì cậu đã biết- Đó mẹ ruột của cậu, Đàm Dao. Tim Diệp Khê Niên bắt đầu đập nhanh hơn, vì quá căng thẳng mà cậu chùn chân lùi về sau. Đàm Dao thấy vậy thì mím môi, không dám bước lên trước. Vừa hay Trì Hi Văn cũng nhìn sang, miệng hắn khẽ cử động như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng “Khê Niên” như Đàm Dao ban nãy. Tạ Y và Sở Văn cùng nhau xuống xe đi lên thì bắt gặp cảnh này. Tạ Y có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Trì Hi Văn, cô định chào hỏi hắn một tiếng nhưng lại nhạy bén phát giác có điều bất thường đang xảy ra. Sở Văn lại càng ngạc nhiên hơn, tuy cậu ấy chỉ là một nghệ sĩ nhỏ trong công ty nhưng dù sao cậu cũng từng gặp Trì Hi Văn, Sở Văn không hiểu sao mình đến đồn cảnh sát mà cũng gặp được giám đốc ở đây nữa? Trong lúc Sở Văn đang do dự có nên qua đó chào Trì Hi Văn không thì Tạ Y kéo tay cậu, cô thì thầm: “Mình vào trước đi.” Thấy Tạ Y và Sở Văn rời đi, Diệp Khê Niên mới bớt căng thẳng hơn chút. Đàm Dao lẳng lặng nhìn Diệp Khê Niên một lúc, bà vốn định nói gì đó nhưng lời vừa tới miệng chưa kịp nói ra thì nước mắt đã rơi xuống trước. Diệp Khê Niên đứng ở đó, cậu khó xử không biết phải làm gì. Ban đầu nhà họ Trì dự định sẽ đến thẳng căn hộ của Diệp Khê Niên để đón cậu, nào ngờ họ còn chưa kịp đi thì cảnh sát Vương gọi đến. Khi đó, bên phía Đàm Dao họ mới biết thì ra ông bà Diệp dẫn một đám người đến nhà Diệp Khê Niên gây chuyện. Cả nhà họ ai nấy đều rất tức giận, tính tình Trì Hi Văn không được tốt, lúc đó còn định gọi điện cho vệ sĩ của công ty qua đó. Trì Lăng thì có phần bình tĩnh hơn, ông ngăn Trì Hi Văn lại. Trước tiên, ông hỏi cảnh sát Vương tình hình bên Diệp Khê Niên, sau khi khi biết cậu vẫn an toàn, cảnh sát cũng sắp qua đó thì ông mới an tâm rồi bảo tài xế đổi điểm đến sang đồn cảnh sát. Lúc trước cả nhà họ chỉ đoán rằng cuộc sống Diệp Khê Niên không được tốt, giờ thì họ có thể chắc chắn suy đoán của mình rồi. Đàm Dao lấy điện thoại tìm link buổi livestream. Bà vừa vào phòng stream thì đã nghe Diệp Khê Niên nói: “Có người nào mà không biết từ nhỏ tôi đã ăn cơm trăm họ mà lớn lên đâu?” Ba người trong xe lập tức biến sắc. Nước mắt của Đàm Dao lã chã rơi, từng giọt từng giọt rơi trên màn hình điện thoại. “Ăn cơm trăm nhà…” Bà run rẩy giọng hỏi hai cha con bên cạnh “Ngay cả một miếng cơm mà bọn họ cũng không cho Khê Niên ăn sao?” Không một ai đáp lại câu hỏi của bà, không khí trong xe như lắng động lại. Livestream vẫn đang tiếp tục. Mỗi khi Diệp Khê Niên thốt lên một câu thì sắc mặt người nhà họ Trì lại thêm khó chịu. Ngay khi Đàm Dao nghe được cụm “Tầng hầm” từ chính miệng Diệp Khê Niên, nước mắt bà như lũ ùa về, bà òa khóc. “Tầng hầm…” Đàm Dao che miệng lại, nước mắt bà không ngừng tuôn rơi “Đấy là nơi ở cho một đứa trẻ ư? Bọn họ để Khê Niên ở dưới tầng hầm ư?” Trì Hi Văn đưa tay che lên mặt, hắn muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Nơi cuống họng mỗi người ứ nghẹn như bị thứ gì đó chặn lại vậy, không sao thốt lên được câu từ nào, cực kì khó chịu. Mãi đến khi buổi livestream đột ngột bị ngưng phát sóng. Đàm Dao khóc sưng cả mắt. Trì Lăng đưa cho bà một tờ khăn giấy ướt. Một lúc sau, ông nhẹ nhàng thủ thỉ nói: “Đừng khóc, em yên tâm đi, bọn họ sẽ phải trả giá thật đắt.” Đoạn đường còn lại chẳng ai mở miệng nói thêm gì nữa. Cả buồng xe tĩnh lặng chỉ còn lại là tiếng nức nở của Đàm Dao. Sau khi xuống xe, Trì Lăng lập tức đi tìm cảnh sát Vương đồng thời gọi điện cho bên đoàn luật sư của công ty. Trì Hi Văn thì không đi, Đàm Dao muốn đứng đợi Diệp Khê Niên nên hắn ở lại với bà chờ cậu giữa ánh nắng chói chan. Ánh nắng mặt trời vào buổi hè rất gay gắt, chưa được bao lâu mà mồ hôi đã túa ra đầm đìa khắp cả người hai người. Không lâu sau thì đã có một chiếc xe cảnh sát đã dừng trước mặt họ. Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Dao nhìn Diệp Khê Niên với cự ly gần như thế, bà vừa mới ổn định lại cảm xúc lại nhìn phải đôi mắt của Diệp Khê Niên, Đàm Dao không kiềm được cứ thế mà vỡ òa cảm xúc. “Khê Niên.” Một lúc sau Đàm Dao mới điều chỉnh được tâm trạng mình, bà muốn giới thiệu mình trước “Mẹ là…” “Diệp Khê Niên! Con mẹ mày cái thằng súc sinh này! Mày đủ lông đủ cánh rồi chứ gì! Thằng chó đẻ này!” Tiếng thét giận dữ khủng khiếp của một gã đàn ông vang lên ngắt lời Đàm Dao. Ông bà Diệp bị cảnh sát áp giải xuống xe, thấy Diệp Khê Niên đang đứng trước cửa, ông Diệp nhịn không nổi hét toáng lên. “Ông mày đối xử với mày không tốt à? Cái thằng súc sinh này mày còn dám báo cảnh sát bắt tao! Thằng nhóc mày có tin tao…” “Ầm!” Ông Diệp còn chưa mắng dứt câu thì đã bị ai đó đá một cú đau điếng, ông ta đụng vào bậc thềm bên cạnh, tiếng xương “răng rắc” kêu lên. Ông ta đau đớn rên ỉ ôi. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho bên cảnh sát trở tay không kịp, thậm chí họ chưa kịp ngăn lại thì đã thấy người đàn ông kia tiến lên đá thêm hai cú nữa. Ông Diệp bị đánh thê thảm không đứng lên nổi. “Ông làm gì vậy!” Bà Diệp nhanh chóng hoàn hồn lại, bà ta vừa định đi lên lại đụng phải ánh mắt sắt lạnh của Trì Lăng. Bỗng nhiên bà Diệp cảm thấy lạnh sống lưng dừng bước không dám tiến lên nữa. Vẻ tàn bạo ngập tràn đôi mắt của Trì Lăng, ông lạnh lùng liếc mắt nhìn bà Diệp, thản nhiên nói: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu hai người còn dám chửi con trai tôi.” Trì Lăng bẻ khớp tay, khẽ cười một tiếng: “Tôi không thể đánh nhưng người khác thì có thể đấy.” Câu nói của ông có quá nhiều ngụ ý, phải một lúc sau bà Diệp mới hiểu ra vấn đề, tay bà run run chỉ vào Trì Lăng: “Ông… Ông là?” Vẻ mặt Trì Lăng vẫn như cũ không thay đổi. Bấy giờ bà Diệp mới hiểu tại sao Diệp Khê Niên lại dám hùng hổ báo cảnh sát như đã tính hết được mọi chuyện như thế. Thì ra Diệp Khê Niên sớm đã biết mình không phải là con ruột của bọn họ, thậm chí nó còn tìm thấy cha mẹ ruột của nó rồi! Xem ra mấy ngày trước họ nhận được cú điện thoại kia quả thật là do cảnh sát gọi đến. Vậy cảnh sát còn tra ra được gì nữa? Diệp Khê Niên tố cáo bọn họ mua bán trẻ em… Bọn họ sẽ bị kết án thật sao? Nghĩ đến đó, mặt bà Diệp ngay tức khắc trở nên trắng bệch. Bà Diệp không ngừng suy nghĩ, không được, bà tuyệt đối không được thú nhận chuyện đó. Diệp Nam còn nhỏ, nếu như không có bọn họ bên cạnh thì Diệp Nam phải sống sao? Bà đi rồi thì ai sẽ đưa con trai cưng của bà đi học? Ai sẽ nấu cơm cho thằng bé ăn? Bà Diệp hơi hoảng loạn nhưng đồng thời bà cũng đưa ra một quyết định. Bà phải khăng khăng một mực là bà nhận nuôi Diệp Khê Niên! Họ nhất quyết không được khai là họ đã mua Diệp Khê Niên! Chỉ cần cảnh sát không có đủ chứng cứ thì họ sẽ không bị kết án. Cảnh sát dìu ông Diệp bị đạp ngã xuống đất dậy, cảnh sát Vương nhìn vết bầm trên mặt ông Diệp, ông định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm. Đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, nếu con mình vừa bị bắt cóc vừa bị ngược đãi như thế thì chắc chắn ông cũng sẽ đánh cho tên khốn nạn này một trận. Không những thế mà có khi ông còn đánh mạnh tay hơn cả Trì Lăng. Ông Diệp sau khi đứng dậy vẫn không dừng miệng, ông ta liên tục mắng chửi gào thét. “Mẹ mày còn dám đánh tao… Mày tưởng mày là ai hả cái thằng đéo có não này!” “Con mẹ mày, mày tưởng mày là ai mà dám đứng trước bàn dân thiên hạ đánh người?! Mày tưởng tao không dám đánh trả phải không?” Sắc mặt Trì Lăng trầm xuống, ông vừa chuẩn bị tiến lên thì bị Trì Hi Văn ngăn lại. “Ba, bỏ đi.” – Trì Hi Văn nói. “À, sao nào, tụi mày sợ rồi à?” Ông Diệp thấy Trì Lăng bị ngăn lại, ông ta hả hê bỡn cợt “Có ngon thì nhào vô làm một trận này, tưởng ông mày sợ à?” Trì Hi Văn nghe vậy thì cười khẩy một tiếng, ông ta đúng là không biết trời cao đất rộng mà. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn ông Diệp: “Ông chắc chưa?” Ông Diệp nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trì Hi Văn, ông ta chợt rùng mình, nuốt những lời còn sót lại vào bụng. “Sao? Mày dám đánh à? Mày không đây là nơi nào hả! Mày nghĩ cảnh sát không giúp tao sao? Còn nữa, tao chửi thì con tao liên quan gì đến mày?” Trì Lăng lạnh giọng: “Ai nói thằng bé là con của ông?” Ban nãy ông Diệp bị đánh choáng váng nên không nghe thấy cuộc hội thoại giữa Trì Lăng và bà Diệp, nghe thấy Trì Lăng nói thế, ông ta sửng sốt hỏi ngược lại: “Ý mày là gì?” Đến lúc này rồi cảnh sát Vương cũng không thể cứ đứng nhìn mãi mà không làm gì, ông nhanh chóng đứng ra nói với hai cha con nhà họ Trì: “Thôi được rồi, đừng đánh nữa, đưa bọn họ vào trong trước đã.” Ông bà Diệp không vùng vẫy nữa, theo chân cảnh sát đi vào bên trong. Cảnh sát Vương lại nói với bốn người đang đứng trước cửa: “Vậy… Mọi người cũng vào trong trước đi.” Cuối cùng thì Trì Lăng mới quay người nhìn sang hướng Diệp Khê Niên. Cậu và Trì Hi Văn giống nhau y như đúc. Trì Lăng thấy Diệp Khê Niên đang nhìn mình, ánh mắt ông dần trở nên dịu dàng hơn, ông cười với Diệp Khê Niên như có ý xin lỗi, giọng ông hơi run run mà nói: “Mấy năm nay để con chịu khổ rồi, xin lỗi con, Khê Niên.” Diệp Khê Niên cắn chặt răng, sống mũi cậu cay cay, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Từng giọt, từng giọt nước mắt nóng bỏng lăn xuống, Diệp Khê Niên hoảng hốt cúi đầu xuống giấu đi vẻ bối rối của mình. Bấy giờ Diệp Khê Niên mới phát hiện hóa ra cậu không mạnh mẽ như những gì cậu nghĩ. Đàm Dao thấy vậy không kiềm được lòng, bà nhanh chân bước lên vài bước muốn nắm lấy tay Diệp Khê Niên, thế nhưng khi vừa đưa tay ra bà lại đổi sang kéo góc áo cậu. “Xin lỗi Khê Niên, là ba mẹ không tốt…” Đàm Dao nức nở “Con ơi, cục cưng ơi, đừng khóc nữa. Xin lỗi con, là mẹ không tốt…” “Nếu như mẹ có thể tìm thấy con sớm hơn thì tốt biết mấy… Xin lỗi con…” Mắt Trì Hi Văn đỏ bừng cả lên nhưng hắn vẫn là cố kiềm chế cảm xúc, Trì Hi Văn nở một nụ cười với Diệp Khê Niên, hắn dịu dàng nói: “Khê Niên, em đi vào với anh trước đi.” Trì Hi Văn khẽ đưa tay chạm vào vai Diệp Khê Niên, cậu không né Trì Hi Văn mà chỉ vội vàng lau nước mắt rồi nhẹ nhàng gật đầu. Tim Trì Hi Văn như thắt lại, hắn không khỏi siết chặt bàn tay đang để trên vai Diệp Khê Niên lại. Trì Lăng chậm hơn bọn họ một bước, ông vốn không thích cười nhưng khi thấy cảnh cũng nở một nụ cười nhu hòa. Tốt thật đấy. _______________________ Blue lảm nhảm Hic lúc edit chương này cứ thấy cay cay sống mũi, nói gì thì nói thì tình cảm gia đình vẫn là thứ gì đó rất thiêng liêng nhỉ TvT. Ngoài ra mấy nay mọi người cho mình xin lỗi vì lên chương không đều đặn nha, cả tuần rồi mình mới kiểm tra xong nên không edit được, lúc đăng chương 30 31 cũng quên thông báo nốt, giờ thì mình có thể quay về tiến độ cũ rồi nha UwU, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhé. À mình mới đặt bìa cho Từ Hôn xong á, mình biết là mọi người cũng nể phục tài vẽ của mình lắm nhưng mà mình rất tiếc khi không thể cho mọi người chiêm ngưỡng tài năng hội họa của mình nữa ahihi. Đây là bìa mình đã đặt bên page @quanchetrennui – Chè Đạonè:
Mục Lục | Chương sau ⇁ CHIA SẺ TwitterFacebook
CÓ LIÊN QUAN [TỪ HÔN] 305 Tháng Mười, 2021Trong "Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về" [TỪ HÔN] 318 Tháng Mười, 2021Trong "Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về" [TỪ HÔN] 2630 Tháng Chín, 2021Trong "Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về" Trang: 1 2
ĐĂNG BỞI KẸO ĐƯỜNG CHO MỘT NGÀY NGỌT NGÀO Xem tất cả bài viết bởi Kẹo đường cho một ngày ngọt ngào ĐIỀU HƯỚNG BÀI VIẾT BÀI TRƯỚC[TỪ HÔN] 31 BÀI SAU[TỪ HÔN] 33 12 BÌNH LUẬN VỀ “[TỪ HÔN] 32”
KD nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 00:05 Haloo tui đến đây, đọc mà tức ông bà Diệp vc thứ j đâu không ———– đường phân cách lỗi type =)))))))) Thấy Tạ Y và Sở văn rời đi –> Sở Văn Ban đầu nhà họ Trì dự định sẽ đến thằng căn hộ của Diệp Khê Niên để đón cậu –> đến thẳng Đây cũng là lần đầu tiên Đàm dao nhìn Diệp Khê Niên với cự ly gần như thế –> Đàm Dao Bấy giờ Diệp Khê mới phát hiện hóa ra cậu không mạnh mẽ như những gì cậu nghĩ. –> Diệp Khê Niên (thiếu chữ Niên) Trì Hi Văng nở một nụ cười với Diệp Khê Niên –> Hi Văn (bỏ G) Đã thích bởi 1 người Trả lời
Tui bị đau cột sống kkkkk nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 00:22 Đã update lại nha, xin cảm ơn tình iu nè Đã thích bởi 1 người Trả lời
Hôm nay không online nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 00:11 Sao mình đọc lại có 2 chương 32 liền vậy cái trên nền sáng hơn cái dưới Đã thích bởi 1 người Trả lời
Hôm nay không online nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 00:12 Cuối cùng Khê Niên cũng được về với bố mẹ ruột của mình rồi. Đã thích bởi 1 người Trả lời
Tui bị đau cột sống kkkkk nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 00:16 Ý tình iu là hai chế độ sáng tối á hả? Mình làm hai chế độ đọc á, bồ có thể ấn vào chú cú ở đầu chương để chuyển mode đọc sáng / tối tùy bồ á Đã thích bởi 1 người Trả lời
chuông nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 09:41 nhưng cuối cùng hẳn nhẹ nhàng gọi một tiếng “Khê Niên” như Đàm Dao ban nãy. -> hắn ông ta đụng vào bậc thềm bên cạnh -> thừa dấu cách sau “thềm” Đã thích bởi 1 người Trả lời
Kẹo đường cho một ngày ngọt ngào nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 18:53 Tui sửa rùi, cảm ơn tình iu nà UwU Đã thích bởi 1 người Trả lời
Hằng Phạm nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 11:17 Mừng gớt nước mắt, cuối cùng Khê Niên cũng tìm đc bố mẹ ruột r Đã thích bởi 1 người Trả lời
Hằng Phạm nói: 12 Tháng Mười, 2021 lúc 11:18 Mong 2 ông bà bay màu đi, cái thứ giống j đâu không à Đã thích bởi 1 người Trả lời
khanhlinhisme nói: 14 Tháng Mười, 2021 lúc 07:58 Đời trước không biết họ biết khê niên đã mất còn bị hãm hại thì không biết buồn ra sau =((( May mắn gia đình đoàn tụ rồi. Đã thích bởi 1 người Trả lời
Kẹo đường cho một ngày ngọt ngào nói: 15 Tháng Mười, 2021 lúc 00:01 Nghĩ tới đã thấy buồn, nhà họ Trì thương Vân Tinh lắm luôn ấy. Nếu ở thế giới đó thì sau này khi mà cảnh sát khui chuyện ra ấy, nhà họ Trì biết đâu sẽ có đôi chút hi vọng về tin tức con trai thất lạc của mình, rồi khi điều tra thêm lại hay tin con mình chết vì bị người hại TvT. Không biết mọi người sẽ tự trách cỡ nào, chắc Trì Hi Văn ám ảnh cả đời luôn quá QAQ Thích Trả lời Pingback: SAU KHI TỪ HÔN VỚI TRA CÔNG, TÔI ĐƯỢC CHA MẸ GIÀU SANG NHẶT VỀ – Xanh Chàm TRẢ LỜI
Muốn tìm gì nèSEARCH ĐÃ GHÉ QUA NGẮM CÁ VOI 15 654 TÌNH IU BLUE
"Siêng ăn siêng ngủ nhưng mà lười edit. Tee hee." TÔ
Editor, chủ vựa blog kiêm đăng bài, thiết kế wordpress của team. "Đôi khi không phải không có chương mà do bé lười đấy" RY
Chó vô tâm - Phụ huynh của đàn chó "Thảo mai thân thiện cho đến khi nó chửi con mình." "Dạo này bệnh lười lại tái phát rồi." MÒI
"Thay vì mở máy đánh chữ thì tui chọn đánh liên minh. Xin hãy hối chương tui, xia xìa~~" "Tui không đánh liên minh, là liên minh đánh tui." [TỪ HÔN] 33[TỪ HÔN] 32[TỪ HÔN] 31[TỪ HÔN] 30[TỪ HÔN] 29
TẠO MỘT WEBSITE MIỄN PHÍ HOẶC 1 BLOG VỚI WORDPRESS.COM. Tạo trang web với WordPressTham gia Trang này sử dụng cookie. Tìm hiểu cách kiểm soát ở trong: Chính Sách Cookie Theo dõi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]