Ta chưa từng nghe nói phải về phàm giới nữa, nhưng sư tôn đã nói, chắc chắn không hại ta đâu.
Thế là ta hớn hở cùng Thẩm Nguyệt Ninh về nhà.
Lần này, Thẩm Nguyệt Ninh rốt cuộc không còn bộ mặt oán khí ngút trời như mọi khi nữa, y phục và pháp bảo trên người nàng đều đổi sang loại cực kỳ tinh xảo.
Còn ta thì vẫn giữ thói quen cũ, len lén quan sát nàng.
Phát hiện khóe môi nàng luôn mang theo nụ cười mờ ám, ánh mắt liếc sang ta thì đầy khinh miệt.
Nhìn qua cũng biết là đang có ý đồ xấu.
Khi hai ta hạ thân xuống Thẩm phủ, lập tức gây náo động một phen.
Ba mươi năm đã qua, tất cả đều đã già đi, chỉ có ta và Thẩm Nguyệt Ninh vẫn giữ nguyên dung mạo năm xưa.
Người trong viện phần lớn ta chẳng còn nhận ra, chỉ có Thẩm Nguyệt Ninh là từng người một đều gọi tên, cùng họ ôn lại chuyện cũ.
Phụ thân và đích mẫu năm ấy nhờ sư tôn ban thọ nguyên đan mà vẫn còn khỏe mạnh, vẫn như xưa chỉ xoay quanh Thẩm Nguyệt Ninh, rảnh rỗi thì nhắc ta mọi việc phải lấy trưởng tỷ làm đầu.
Có người đụng vào ta, nhìn mặt thì thấy có chút quen.
“Lục tiểu thư nhờ phúc của đại tiểu thư mới được bước chân vào tu tiên giới, sao giờ trở về lại quên cả lễ nghi tôn ti? Mau mau hành lễ với phu nhân đi!”
Ta mới sực nhớ, đây chính là nha hoàn thân cận của Thẩm Nguyệt Ninh khi còn nhỏ, tên Tùng Diệp.
Nay tóc đã búi cao, thành ma ma quản sự, năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tu-dao-tai-nguyen-khap-the-gian-deu-tu-dang-den/4640712/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.