Sáng thứ Bảy.
Tiếng chuông báo thức vang lên, Viên Hi còn mơ mơ màng màng tắt chuông báo trên điện thoại, đang chuẩn bị dậy thì cảm thấy có một lực ôm chặt lấy vòng eo của mình.
Hoắc Thời Duyên khàn giọng nói: “Hôm nay không phải là thứ Bảy sao? Sao em lại dậy sớm như vậy?”
Viên Hi đã không nhớ rõ mình thực sự được nghỉ ngơi từ lúc nào.
Hôm nay là một thứ bảy hiếm hoi có thể nghỉ ngơi, khiến Viên Hi cảm thấy hơi mơ hồ.
“Em quên mất.” Viên Hi ngáp một cái: “Xin lỗi vì đã đánh thức anh, anh cứ ngủ tiếp đi.”
Hoắc Thời Duyên ôm chặt lấy vòng eo của Viên Hi, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Viên Hi nhìn gương mặt ngủ say của Hoắc Thời Duyên gần trong gang tấc, khóe môi khẽ cong lên.
Thay vì nói một tháng trước cô uống say rồi làm chuyện hoang đường, chi bằng nói từ lần đầu tiên gặp Hoắc Thời Duyên, cô đã bị gương mặt ấy thu hút nên mới xảy ra đêm xuân trong lúc say.
Viên Hi liếc nhìn bức ảnh của cô bé mặc áo xanh trên tủ đầu giường, cảm thấy hơi có lỗi.
Cô không biết tại sao Hoắc Thời Duyên lại không đi tìm người bạn thanh mai trúc mã của mình mà lại chọn kết hôn với cô.
Nhưng Viên Hi nghĩ rằng, dù có bị xem như là một sự thay thế, cô cũng không thiệt thòi gì.
Gen của Hoắc Thời Duyên ở đây, dù cô có bỏ bố giữ con thì cũng là một món lời.
Cho dù một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tu-chuc-toi-tro-thanh-con-gai-cua-gia-toc-giau-nhat/3745158/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.