Viên Hi nhìn chiếc vòng ngọc bích rơi xuống sàn đá cẩm thạch vỡ thành ba khúc, cúi xuống nhặt lên: “Chu Nhan, cô dựa vào đâu mà cho rằng chiếc vòng này là giả?”
Chu Nhan khẽ kêu lên một tiếng “a”: “Vốn dĩ nó là giả mà, nếu chiếc vòng này là dương lục thật, giá trị của nó cũng phải lên đến hơn 500, chị lại có tận hai chiếc nữa? Tổng giá trị chắc chắn hơn 1000, tiền lương của chị sao có thể mua được chứ?”
Viên Hi nói: “Lương cứng cộng với tiền hoa hồng của tôi, còn có cả thưởng cuối năm, sau thuế tổng là sáu triệu tệ, sao cô lại nghĩ tôi không thể mua nổi chiếc vòng ngọc này?”
Chu Lâm ngược lại hít một hơi dài: “Cố Hàn Thần hào phóng với em như vậy, chẳng trách còn mười lăm phút cũng không cho em về sớm.”
Bạc Yên lạnh lùng nói: “Thư ký Viên, nói cô không có kiến thức thì chính là không có kiến thức, mặc dù đây là dương lục, nhưng dựa vào chất lượng của chiếc vòng dương lục này, nếu là thật, giá trị cũng không kém lục đế vương là bao.”
“Hơn nữa, hai chiếc vòng này được cắt ra từ một khối ngọc, giá trị ước chừng khoảng 20 triệu tệ, ngay cả vòng ngọc bích giá trị thế nào cô còn không biết, nói là giả, cô còn không chịu thừa nhận.”
Chu Nhan bên cạnh nói: “Chị à, thật ra chị chỉ cần tùy tiện mua vài món trang sức biếu mẹ, mẹ không chê đâu, cần gì phải đi mua đồ giả?”
Dương Anh cầm lấy chiếc vòng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tu-chuc-toi-tro-thanh-con-gai-cua-gia-toc-giau-nhat/3745156/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.