Đồ đạc trong gian thiên điện này đều là vật ngự thưởng, đến cả cung nữ cũng vậy, nhưng cái chặn giấy này lại khá đặc biệt, đây là bảo vật truyền thừa hai trăm năm của hoàng thất.
Giang Toại đau cả đầu, hữu tướng còn đang chờ bên ngoài, hết cách đành phất tay bảo cung nữ thu dọn mảnh vỡ, rồi ra ngoài gặp hữu tướng.
Đây là lần đầu tiên Giang Toại gặp ông ấy sau khi trở về, hữu tướng vuốt râu, trên mặt không thể hiện kinh ngạc.
Chỉ cần không đối mặt với tả tướng thì hữu tướng vẫn là một nguyên lão tam triều mặt mày hiền hậu, chờ Giang Toại đến trước mặt, ông mới bỏ tay xuống, khiêm tốn chắp tay: "Cựu thần bái kiến Nhiếp Chính vương."
"Lý đại nhân không cần đa lễ."
Hữu tướng tên Lí Trì Trai, từ lúc làm quan đến nay đã được bốn mươi năm, chứng kiến hai vị hoàng đế băng hà, còn là công thần khai quốc với tân hoàng, cả đời có thể nói truyền kì.
Nếu lúc thượng triều ông ấy có thể bớt nói mấy từ bốc mùi, chắc chắn Giang Toại sẽ càng kính trọng ông.
Tìm nơi ngồi xuống, Giang Toại hỏi: "Ngài tìm ta có chuyện gì?"
Hữu tướng có chút giao tình với phụ thân Giang Toại, lúc Giang Toại còn rất nhỏ từng gặp qua ông ấy, trong các triều thần văn võ, ấn tượng của hắn với hữu tướng coi như không tồi.
Sau khi hữu tướng ngồi xuống lại bắt đầu vuốt râu, mỗi mấy sợi râu trắng xám cũng không biết có gì mà vuốt. Giang Toại nhìn động tác của ông, hữu tướng không phát hiện, còn rủ rỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tu-chuc-tieu-hoang-de-khong-lam-nguoi/1002316/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.