Edit: Hạ Vy (Wat.tpad HaVyon0602, đọc đúng địa chỉ là một hành động văn minh)
Chương 3: Đồ lót của bà xã mềm ơi là mềm, hạnh phúc quá.
Bởi vì ban nãy Lan Duật đột nhiên hỏi vấn đề không kịp phòng ngừa, nên mãi đến lúc ngủ Ứng Trầm vẫn còn rối rắm.
Rốt cuộc vì sao Lan Duật, đột nhiên hỏi anh vấn đề này vậy???
Lan Duật đương nhiên không có khả năng nói với anh là mình đang thảo luận xu hướng giới tính của anh với anh họ, đối mặt với truy vấn của Ứng Trầm, cậu đành phải lấy cớ qua loa lấy lệ.
“Vì lúc trước tôi nghe nói cậu kỳ thị đồng tính, ban nãy tự dưng nhớ đến, tôi tò mò nên hỏi cậu, chỉ thế mà thôi.”
Ứng Trầm nghe vậy tỏ vẻ hoài nghi: “Thật đó à?”
Rõ ràng bọn họ không nhắc đến đề tài này, thật sự đột nhiên nghĩ đến ư?
Lan Duật chớp đôi mắt sáng ngời nhìn anh, chân thành nói, “Thật mà.”
Ứng Trầm nhìn cậu vài giây, buông bỏ.
Anh dịch chăn cho Lan Duật, kẹp cẳng chân lạnh băng của đối phương nhét vào giữa hai chân, thấp giọng nói, “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi tin cậu, ngủ đi, ngày mai mua bữa sáng xong sẽ gọi cậu.”
Lan Duật ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh Trầm.”
Mặc dù Ứng Trầm chỉ lớn hơn Lan Duật có một tháng, nhưng không ảnh hưởng chuyện cậu thoải mái gọi anh Trầm như vậy, khiến cơn buồn ngủ không nhiều của anh bay hết.
Đợi sau khi hô hấp Lan Duật vững vàng, anh vẫn không buồn ngủ như cũ, ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ của người trong lòng.
Lan Duật là người xinh đẹp tinh xảo nhất anh từng gặp.
Lúc đối phương mới chuyển đến ký túc xá 413, khuôn mặt trắng nõn mang theo chút bệnh tật nhè nhẹ, quạnh quẽ mà gầy yếu, có một đoạn thời gian Ứng Trầm thậm chí không dám nói chuyện quá lớn tiếng với cậu.
Khuôn mặt Lan Duật trời sinh xa cách thanh lãnh, nhưng đồng tử lại rất đen, dường như sinh ra không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào.
Dưới khoé mắt của cậu có một nốt ruồi son rất nhỏ, lần đầu ôm cậu ngủ Ứng Trầm đã phát hiện.
So với ba người tính cách hoạt bát hướng ngoại của 413, Lan Duật lại không thích nói chuyện, thường rũ mắt, lông mi che lấp thần sắc của đồng tử, khiến cậu xa cách ngàn dặm với mọi người.
Hơn nữa lúc mặt cậu không biểu cảm khoé miệng tự nhiên rũ xuống, không tính xụ mặt, nhưng nhìn qua rất lạnh lùng.
Lúc đầu bọn Ứng Trầm ở 413 cho rằng cậu là người không dễ sống chung.
Nhưng lúc ở chung chân chính bọn họ mới phát hiện, bông hoa cao lãnh mang vẻ lạnh lùng chỉ là biểu hiện giả dối, thực tế ẩn sâu dưới sự biểu hiện giả dối này, là chứng sợ xã hội nhỏ mà Lan Duật giấu đi.
Không thích nói chuyện không phải vì tính cách lãnh đạm, mà là thật sự không biết nói gì, cũng không biết làm sao để mở lời, nên đơn giản không nói luôn.
Trừ cái này ra, ba người Ứng Trầm còn phát hiện, tính cách chân chính của Lan Duật thật ra rất mềm mại, không chỉ ôm mềm, mà tâm cũng mềm luôn, còn là người nhỏ tuổi nhất ký túc xá.
Tính cách và vẻ ngoài tương phản quá lớn, cho nên lúc chân chính hiểu biết cậu, ít ai có thể ghét một người bạn như vậy.
Ba người ở 413 bình thường cao lớn thô kệch, nhưng từ lúc Lan Duật tới ký túc xá, chỉ số văn minh dù là vệ sinh hay nói chuyện đều tăng vọt.
Theo lời Dương Tiêu nói, ký túc xá “sơ lược” là bừa bộn của bọn họ trước kia không phù hợp với phong cách của Lan Duật, cảm giác cứ như Hoàng Tử nhỏ cẩm y ngọc thực rơi vào đống rác vậy.
Ngày Lan Duật tới, bọn họ dùng hết cả buổi chiều để tổng vệ sinh ký túc xá, từ đó về sau trở thành quán quân ký túc xá văn minh.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của người trong lòng một lát, Ứng Trầm nhẹ thở ra, nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Sắp 12 giờ, ngày mai anh phải dậy sớm mua đồ ăn dáng, lúc này nên ngủ rồi.
Anh chậm rãi nhắm mắt, giữa mũi ngửi thấy mùi hương từ ổ chăn của Lan Duật, thần kinh của anh bị bào mòn từng chút.
Không bao lâu Ứng Trầm đã ngủ say.
***
7 rưỡi sáng, đồng hồ báo thức ở 413 vang lên, năm phút sau, Dương Tiêu và Phương Minh Cừ đầu như ổ gà mê mang chống người dậy, gian nan bò khỏi giường.
Dậy sớm là cơn ác mộng đối với mỗi sinh viên, nhưng đêm qua Lan Duật ngủ sớm, mặc dù hôm nay cũng bị làm tỉnh, song lại không thấy khốn đốn trong việc dậy sớm.
Ứng Trầm thức sớm hơn đồng hồ reo, mười phút trước đã rời giường đi căn tin.
Chẳng qua đồng hồ vừa reo anh đã nhấn tắt, nên Lan Duật không bị đánh thức.
Lúc Ứng Trầm trở về, bọn Dương Tiêu đang ngáp ngắn ngáp dài ra ngoài.
Nghỉ ngơi cả một đêm, hơn nữa còn được cái lò lửa lớn như Ứng Trầm giữ ấm, Lan Duật đổ mồ hôi toàn thân, sốt cũng giảm bớt.
Cậu không chịu được cả người dính nhớp, cầm khăn lông chuẩn bị đi tắm một chút.
Phòng tắm ở Đại học Thanh Hoa có trang bị máy tắm nóng lạnh, Ứng Trầm cũng không lo cậu bị lạnh, yên tâm để Lan Duật tắm rửa.
Lan Duật tắm không quá chậm, sau hơn mười phút, lúc cậu tắm sạch mồ hôi trên người, lấy khăn lông lau mái tóc ướt dầm dề mới phát hiện, cậu nhớ mang áo ngủ vào, nhưng lại quên lấy quần lót.
Động tác lau tóc của cậu trai chậm lại, ánh mắt nhìn cửa phòng tắm rối rắm.
Bây giờ ký túc xá chỉ có cậu và Ứng Trầm, mặc dù bảo Ứng Trầm lấy quần lót giúp cậu có chút quái dị, nhưng không thể để chân không ra ngoài.
Chỉ lấy quần lót thôi mà, chắc không có gì nhỉ?
Nghĩ vậy, Lan Duật nhẹ nhàng vặn khoá cửa phòng tắm ra, lú non nửa cái đầu gọi, “Ứng Trầm!”
Ứng Trầm vẫn luôn đợi cậu, nghe vậy lập tức ngẩng đầu khỏi chỗ, đáp, “Làm sao vậy Tiểu Duật?”
Lan Duật áp xuống tia thẹn thùng trong lòng, giọng nói cũng nhỏ, “Tôi quên lấy quần lót, cậu có thể lấy giúp tôi không?”
“Có thể á!” Ứng Trầm nghe vậy lập tức đi đến tủ quần áo của Lan Duật, “Cậu để ở đâu?”
Lan Duật nói: “Chắc là ngăn kéo thứ nhất phía dưới, tùy tiện lấy một cái là được.”
Ứng Trầm theo lời ngồi xổm xuống, mở cửa tủ quần áo ra.
Một mùi hương lành lạnh độc đáo theo động tác của anh ập vào mặt, người đàn ông ngẩn người, cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc.
Đợi khi tay anh chạm vào tay cầm ngăn kéo, mới đột nhiên nhớ ra, mùi hương này giống y đúc mùi trên người Lan Duật.
Ứng Trầm chép miệng, lẩm bẩm cảm thán nói: “Mùi của Tiểu Duật dính hết lên quần áo, không giống mấy thằng nhóc thúi Dương Tiêu, không chỉ mồ hôi thúi mà chân cũng thúi luôn.”
Anh vừa nói vừa kéo ngăn kéo ra, mấy chiếc quần lót được gấp gọn gàng xuất hiện trước mặt Ứng Trầm.
Quần lót của Lan Duật đều có màu dịu nhưng so với màu tối mà phần lớn chàng trai thường dùng, quần lót của cậu nhìn qua có vè mềm mại hơn.
Mặc dù vẫn là quần lót góc bẹt bình thường, nhưng màu sắc rất tươi mát, Ứng Trầm nhớ lại một chút, màu này chắc gọi là “Màu pastel*”.
(*Raw 糖果色系 màu này như màu kẹo ý, em thấy ảnh màu khá giống pastel, tại em không chuyên lắm có sai alo nha)
Cầm quần lót màu xanh nhạt ngoài cùng ra, Ứng Trầm theo phản xạ xoa hai ngón tay vào vải dệt quần.
Vô cùng mềm, giặt vô cùng sạch, thoang thoảng nghe mùi nước giặt còn sót lại.
Bình thường Tiểu Duật mặc quần lót này...
Suy nghĩ bay xa, Ứng Trầm nhất thời quên đứng dậy, mãi đến khi phòng tắm vang lên tiếng la của Lan Duật, anh mới giật mình hồi phục tinh thần, lập tức đứng dậy sải bước về phòng tắm, vừa đi vừa ngăn không được phỉ nhổ bản thân.
Biến thái quá, nhìn chằm chằm quần lót của người ta lâu như vậy.
Nghĩ đến việc mình vì một cái quần lót quá mềm mà nghĩ bảy tưởng tám, trong lòng Ứng Trầm lập tức rối như tơ vò, lúc này có chút không dám đối mặt với Lan Duật.
Cửa phòng tắm lộ ra một khe hở không lớn không nhỏ, Lan Duật lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt hoa đào nhìn Ứng Trầm cầm quần lót đi về phía mình có chút khó hiểu.
“Lấy có cái quần lót thôi mà, sao cậu chậm vậy?”
Tóc cậu ướt sũng dính trên trán, vừa mới tắm xong nên khuôn mặt nhỏ có chút hồng nhạt, con ngươi long lanh, ánh mắt Ứng Trầm không biết nhìn ở đâu.
“Ban nãy... Ban nãy kéo lộn nhăn, nhầm thành ngăn cuối cùng... Nên chậm chút.”
“Vậy à...” Lan Duật vươn tay, vẫy vẫy với Ứng Trầm, “Mau đưa quần lót cho tôi.”
Ngón tay trắng nõn thon dài mang theo giọt nước, xẹt qua trước mặt người đàn ông, để lại một vệt trắng xoá.
Hầu kết Ứng Trầm giật giật, đột nhiên hoảng loạn nhét quần lót vào tay Lan Duật.
“Tôi rót cho cậu ly nước sôi để nguội, chờ lát ăn sáng xong rồi uống thuốc.”
Nói xong bèn chạy như điên.
Lan Duật càng kỳ quái, nhìn Ứng Trầm chạy đi qua khe cửa, khó hiểu nhíu mày.
Mặc dù cậu không rõ, nhưng việc cấp bách hiện tại là mặc quần áo vào, bèn không rối rắm hành động quái dị của Ứng Trầm nữa, đóng cửa mặc quần áo vào.
Cậu rất bình tĩnh, nhưng Ứng Trầm vừa chạy đi lại không bình tĩnh được như vậy.
Sau khi chạy trốn Ứng Trầm mới phát hiện, ban nãy anh rất chột dạ, có lẽ vì hành vi biến thái nhìn chằm chằm vào quần lót của người ta, nên thấy Lan Duật không nhịn được chạy mất.
Lúc rót nước sôi, Ứng Trầm nghĩ lại mình một chút.
Khả năng trước kia anh chưa từng thấy tủ quần áo của con trai nào chỉnh tề như vậy, ngay cả quần lót cũng xếp thành khối vuông.
Lúc anh dọn quần lót, chỉ trực tiếp ném vào ngăn kéo, hai bên hoàn toàn trái ngược nhau.
Hơn nữa màu sắc quần lót của Lan Duật rất non, là một người đàn ông chỉ mặc mỗi quần lót đen, anh dại ra một chút cũng rất bình thường.
Thuyết phục bản thân, Ứng Trầm đặt nước sôi lên bàn, an tâm chờ Lan Duật ra.
Ứng Trầm nghĩ.
Lần sau lấy quần lót cho Tiểu Duật, lòng anh sẽ bình thường.
“Ban nãy cậu sao vậy?” Lan Duật cầm bộ quần áo bẩn ra, nhìn thoáng qua Ứng Trầm.
Mắt Ứng Trầm nhìn thẳng, “Vội rót nước cho cậu, không có chuyện gì hết.”
Lan Duật tự hỏi trong chốc lát cũng không nghĩ ra giải thích hợp lý nào khác, hơn nữa Ứng Trầm cũng không cần phải lừa cậu, bèn tin, “Được thôi.”
Thấy cậu muốn giặt quần áo, Ứng Trầm vội nói, “Sáy tóc trước, bên ngoài rất lạnh, cậu như vậy ra ngoài cẩn thận gió thổi nhức đầu.”
Lan Duật đành phải cầm quần áo bẩn về, tùy ý Ứng Trầm giúp cậu sáy tóc.
Trong lúc đó cậu tranh thủ liếc bữa sáng mới mua.
Bánh bao hấp và cháo thịt nạt trứng Bắc Thảo, đều là món cậu thích ăn, Ứng Trầm còn mang về cho cậu hai gói giấm.
Tâm tình Lan Duật chuyển sang mù mịt.
Ứng Trầm có phải trai thẳng hay không còn phải thương thảo, có người ngoài miệng nói mình là trai thẳng, nhưng thật ra gay ngầm*.
(*Raw 深柜: chỉ những người không dám nói ra xu hướng tình dục của mình)
Nhưng mà rốt cuộc Ứng Trầm là dạng nào, Lan Duật không thể nhìn rõ, nhưng vấn đề không lớn.
Dù sao, bọn họ còn có thể ở chung hai năm nữa.