Chương trước
Chương sau
- Làm cái gì vậy????

- Vcl, cha này bị bệnh tim á, có phải là tức đến phát bệnh không?

Người xem ai cũng hoảng loạn, bình luận đều là hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Mãi cho đến khi Ninh Thời Tuyết nhân lúc Dao Dao không chú ý, hơi nhúc nhích để nằm ở trên thảm với tư thế thoải mái nhất.

Tổ sản xuất cũng không hiểu chuyện vì đang diễn ra nhưng trông Ninh Thời Tuyết không giống tự nhiên đổ bệnh nên đạo diễn mới vẫy tay với quay phim để đem máy ảnh dịch lại gần chút.

Đúng lúc này quay được cảnh Ninh Thời Tuyết chảy nước mắt. Nước mắt từ đuôi mắt, theo làn da trắng sứ chảy xuống.

Bình luận:

- Lần đầu thấy yêu tinh này xinh đẹp như vậy.

- Tạ Hàn Chu có phải bị liệt không? Như này cũng được hả? *meme doge*.

- Không cần vợ thì tặng cho tui ik, tui sẽ iu thưn ẻm.

- Không ai quan tâm chồng của Ninh Thời Tuyết hả? Người ta có già thì cũng là giám đốc của công ty nhà họ Tạ, đợi mấy người bị người ta làm thịt hết rồi thì vợ là của kaoooo .

Tạ Dao Dao ngơ ngác nhìn Ninh Thời Tuyết.

Nước mắt của Ninh Thời Tuyết càng rơi càng nhiều. Cậu trở mình rồi cuộn tròn lại, tiếp tục khóc, tóc hơi lộn xộn dính vào má, yếu đuối tái nhợt.

Nom Ninh Thờ Tuyết như một mỹ nhân tinh xảo bị tổn thương.

Dao Dao nghẹn họng, nhỏ không tài nào ngờ được Ninh Thời Tuyết luôn mắng nạt, cười khẩy nhóc vậy mà lại khóc.

Nhóc chỉ là một bé con mập mạp, mềm mại thôi.

Tạ Dao Dao bò đến gần Ninh Thời Tuyết bằng cả hai tay và chân, giọng nói non nớt vang lên một cách cẩn thận:

- Ba sao rồi?

Ninh Thời Tuyết vừa khóc vừa lẩm bẩm:

- Tôi thật đáng thương.

Nhóc Dao mê mang khó hiểu.

Ninh Thời Tuyết học theo cách nói chuyện của Dao Dao:

- Con biết không, từ bé thì ba đã không được ở gần mẹ. Giờ con muốn méc ba lớn để đuổi ba đi, vậy là ba không có nhà rồi.

Nói xong thì ôm mặt, tiếp tục khóc.



Tạ Dao Dao sợ hãi mà lay lay Ninh Thời Tuyết rồi nắm lấy ngón tay của cậu nhưng lại bị Ninh Thời Tuyết dỗi, giống như trẻ con mà né tránh.

Ninh Thời Tuyết cầm lấy quái thú, ném về phía chân của nhóc béo:

- Con còn đánh ba, đau lắm.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Dao Dao nhăn lại, sự đồng cảm của trẻ con luôn rất mạnh lại còn ở trong tình huống nhiều người đang nhìn như vậy nên càng cảm thấy khó xử.

Nhóc con đành phải ngồi xổm bên cạnh Ninh Thời Tuyết, chỉ vào rương nhỏ của mình:

- Vậy... vậy... con không cho ba lớn đuổi ba đi nữa. Con thu thập yếm rồi dẫn ba đi ra ngoài chơi.

Hành lý của nhóc đã được ông quản gia thu dọn xong rồi đặt ở cửa.

Ninh Thời Tuyết hoài nghi:

- Thật không?

Tạ Dao dũng cảm vỗ vỗ ngực nhỏ:

- Ba lớn, thu mua công ty, có xèng, nuôi được hai cục cưng.

Nói xong lại cảm thấy không đủ, đếm ngón tay, thay ba lớn bánh vẽ:

- Cho dù là 10 cũng nuôi được.

Ninh Thời Tuyết: Nhóc cũng tốt nhỉ:).

Tạ DaoDao Dao khẩn trương:

- Ba đừng buồn, đừng khóc nữa nha.

Bình luận:

- Hay lắm nhóc, chưa gì đã tính xa vậy rồi.

- Ai nói với kao là Ninh Thời Tuyết không biết diễn vậy? Diễn hay vậy mà.

- Cười chếc. Hoá ra lúc nãy cố ý bị ném trúng để giờ ăn vạ.

- Nhóc kia bili: Đừng có chiếm vai diễn của con!

Nhân viên công tác đứng bên cạnh cũng thở dài nhẹ nhõm, chứ khóc đến tối thật thì khổ.

Đạo diễn cố ý trêu Tạ Dao Dao:

- Những cô chú khác đi cùng chúng ta được không?



Tạ Dao Dao đã quên mất ý định khóc lóc của mình, gật gật đầu nhỏ đồng ý:

- Được á.

Tạ Dao Dao bây giờ không còn là Tạ Dao Dao nữa, Tạ Dao Dao bây giờ là ông lớn Tạ Dao Dao.

Bình luận đều là tràn ngập nước mắt hâm mộ:

- Huhu, giám đốc Dao còn cần cục cưng không? Hơn 20 tuổi, ăn được ngủ được và không quấy khóc ạ .

Tạ Dao Dao ngoan ngoãn để tổ sản xuất quay chụp, khuôn mặt của nhờ trắng hồng, trên tay còn nắm chặt đồ chơi, ngồi xổm trên mặt đất thu dọn đồ đạc cùng với Ninh Thời Tuyết.

Đạo diễn đứng bên cạnh hỏi nhóc:

- Bé tên là gì?

Tạ Dao Dao dẩu miệng, liếc mắt nhìn đạo diễn.

Nhóc cảm thấy ông chú này cũng ngu ngốc, lúc nãy đã nghe cha dượng xấu xa gọi nhóc là Tạ Dao Dao rồi còn hỏi.

Dao Dao xoay đầu nhỏ, nói tên thật:

- Con tên Tạ Diêu Tinh.

Đạo diễn lại tiếp tục hỏi, Tạ Dao Dao không thèm để ý nữa luôn. Đạo diễn sợ lại chọc ông trời con khóc nên đành thôi.

Dao Dao không mang nhiều đồ, chủ yếu là quần áo, sữa bột và một ít đồ chơi yêu thích.

Thật ra thì nhóc đã cai sữa từ khi một tuổi rồi nhưng mà vì rời nhà đi cả tháng nên ông quản gia sợ đến tối thì Ninh Thời Tuyết không dỗ được nhóc đi ngủ, đành phải mang theo bình sữa.

Dao Dao kháng nghị:

- Con đã, đã 3 tuổi rồi, không phải con nít, con không uống sữa.

Các khách mời khác cũng đang dọn đồ, có nhóc con khóc lóc đòi đem nồi theo. Chỉ có Dao Dao không ngừng đem đồ lấy ra.

Ninh Thời Tuyết lạnh lùng bỏ bình sữa lại:

- Ba uống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.