Chương trước
Chương sau
Ngày trùng sinh thứ 27: Đừng ai cản tôi! Tôi muốn nuôi anh ấy!
Trans: Cataholic
Tạ Phồn còn chưa nghĩ ra phương hướng mới để đi thì Hứa Tang Du đã gặp được người quen trước rồi. Khi ấy, bọn họ đang chọn một ngôi nhà trong căn cứ, có hai căn cảm thấy khá tốt. Hứa Tang Du lại có chút bệnh sợ chọn lựa nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa đưa ra quyết định.
Đúng lúc này, bên cạnh có vài người ồn ào bước tới, tiếng cãi nhau cũng không phải là rất nhỏ.
“Chuyện lần này vốn phải trách cậu đấy, đưa ra cái ý kiến rách nát gì đâu không. Nếu không phải anh Tạ nhà chúng ta đẹp trai nên được chị gái xinh đẹp đi ngang qua bằng lòng giúp đỡ một phen thì lúc này cậu đã bị gặm thành bộ xương rồi.”
“Chủ ý là do một mình tôi đưa ra chắc? Lúc ấy, ai đã ở đó vừa reo hò vừa thét chói tai, nói ý tưởng này hợp ý cậu ta nhất nên cứ làm như thế đi vậy nhỉ, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi được không?”
“Anh Trương ra cửa không mang não, cậu cũng không mang theo luôn à?”
Cuối cùng vẫn là một giọng nói trẻ tuổi ngăn bọn họ lại: “Được rồi, được rồi. Coi như rút ra bài học, biết lần sau nên làm thế nào là được rồi, tranh cãi có ích gì không?”
Hứa Tang Du cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc nên liền nhìn thoáng qua, ừm... Tạ Trường Bình.
Anh ta và ba người đồng đội đều trở về, trông dáng vẻ thì đã thoát khỏi bầy zombie đó và cũng không có đội viên nào thương vong.
Nhóm người của Tạ Trường Bình cũng nhìn thấy Hứa Tang Du, cậu nhóc Tóc Vàng kia là người có phản ứng lớn nhất, cậu vui vẻ kêu la ‘oai oái’: “Anh Tạ! Anh Tạ! Cái chị xinh đẹp đã giúp chúng ta kìa!”
Mấy cặp mắt của đám người đảo sang đây rơi trên người nhóm Hứa Tang Du.
Tạ Trường Bình vốn muốn đi về một hướng khác thì lại rẽ sang đây, vẫy vẫy tay với Hứa Tang Du: “Không ngờ mọi người cũng đến Bình Khẩu, chuyện lần trước cảm ơn mọi người nhé. Vốn nghĩ rằng lần gặp mặt tiếp theo còn cần phải có chút duyên phận, không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Tối nay cùng ăn bữa cơm nhé, coi như là tiệc gặp mặt chính thức đi.”
Anh ta trông rất nghiêm chỉnh, thế nhưng đồng đội của anh lại không nghiêm chỉnh chút nào. Cậu nhóc Tóc Vàng và hai người đàn ông tinh anh đang xì xào bàn tán ở phía sau.
“Học hỏi chút đi, nhìn xem anh Tạ bắt chuyện với chị gái như thế nào kìa. Nhìn lại cậu xem, biết vì sao mình không có bạn gái rồi chứ?”
“Nói cứ như anh có bạn gái rồi ấy, anh mẹ nó không phải cũng đang ế hay sao?”
“Chúng tôi vừa mới đến Bình Khẩu nên đang định tìm một chỗ để ở lại, tối nay có thể không rảnh.” Hứa Tang Du mang theo chút áy náy nói: “Bữa khác nhé.”
Tạ Trường Bình nhìn mấy người họ, dáng vẻ như chợt hiểu ra: “Vẫn chưa tìm được nhà sao? Bên cạnh nhà chúng tôi vẫn còn trống, không bằng mọi người ở đó đi, ngày thường cũng có thể săn sóc lẫn nhau một chút.”
Anh ta còn khá nhiệt tình nằng nặc mang đám Hứa Tang Du đi xem nhà mới. Nhân viên công tác được căn cứ cử đến cũng quen biết với nhóm Tạ Trường Bình, anh ta thấy thế cũng trở nên nhiệt tình hơn.
“Căn nhà bên kia quả thực khá tốt mà cô lại còn là người quen quen biết nên cũng có thể để giá rẻ hơn một chút.”
Nếu đã được người quen tìm được một căn nhà phù hợp thì Hứa Tang Du cũng không thể từ chối. Vì thế cô đã đến đó xem thử, xác thực căn mà Tạ Trường Bình đề xuất rất tốt.
Căn nhà ba phòng ngủ, một phòng khách nhỏ, một nhà bếp, một phòng tắm và một phòng phụ có thể dùng để chứa đồ lặt vặt. Điều quan trọng nhất là, đây là một căn nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây, có một cái ban công khá rộng rãi, đến lúc đó có thể tự trồng chút rau dưa hay gì đó.

Hứa Tang Du vừa nhiều liền ưng ý, trực tiếp trả tiền thuê nhà và dọn vào ngay trong ngày.
Nhân phẩm của nhóm người Tạ Trường Bình đều khá tốt, ít nhất cũng là kiểu biết ơn báo đáp. Bọn họ đi theo bận rộn cả một buổi chiều, giúp thu dọn đồ đạc, quét tước căn nhà, v.v…
Đến khi thu dọn xong thì trời cũng đã sắp tối, họ còn mang đến một đống rau dưa tươi ngon, nói rằng chúc mừng bọn cô chuyển đến chỗ ở tốt.
Hứa Tang Du vừa thấy thì nghĩ nếu đã thế này rồi không bằng cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm luôn, vì vậy cô mời mấy người họ ở lại cùng ăn cơm tối.
Thực ra cảnh tượng này khá thích hợp để ăn lẩu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đã ăn hai bữa lẩu rồi, cũng không có hứng ăn bữa thứ ba nữa nên Hứa Tang Du làm vài món ăn thường ngày của gia đình, cả đám quây quần lại giải quyết sạch.
Tay nghề nấu ăn của Hứa Tang Du được rèn luyện khi còn sống cùng bà nội, trẻ con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm. Khi cô còn rất nhỏ đã học cách nấu ăn, nấu nhiều năm như vậy nên tay nghề cũng coi như được rèn luyện mà thành. Mặc dù không tính là vô cùng ngon, nhưng những món ăn gia đình bình thường hằng ngày đều biết làm, mùi vị cũng tạm được.
Bốn người đàn ông nhóm Tạ Trường Bình ước chừng căn bản cũng nấu ăn không được ngon, sau khi ăn bữa cơm do Hứa Tang Du nấu liền nước mắt lưng tròng.
“Hu hu hu, đã lâu lắm rồi em mới được ăn bữa cơm ngon thế này, em nhớ mẹ em quá.” Cậu nhóc Tóc Vàng nghẹn ngào nói.
Lý Đông Đông cũng tháo kính ra và lau chúng một cách nghiêm túc, trông rất cảm động: “Thực sự rất có hương vị gia đình.”
Anh Đô Con miệt mài ăn cơm không lên tiếng, nhưng có thể nhìn ra được anh ta cũng rất thoả mãn.
Chỉ mỗi trên mặt của Tạ Trường Bình là hơi bối rối, khả năng là vì đồng đội quá mức tào lao khiến cho anh cảm thấy có chút mất mặt.
Chân của anh ta dưới bàn hung tợn đá đám đồng đội tào lao của mình, cố gắng khiến cho bản thân trông nghiêm chỉnh hơn một chút. Suy cho cùng, trong một đội ngũ chứa một vài thành phần nhảm nhí, nếu không có một người đồng đội đứng đắn thì sẽ trông có vẻ vô cùng không đáng tin cậy.
“Bữa cơm hôm nay rất ngon, làm phiền cô quá. Chúng tôi sẽ sống ở bên cạnh, có chuyện gì cần giúp đỡ có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, không cần coi chúng tôi như người ngoài. Tối nay đã trễ lắm rồi, chúng tôi không làm phiền mọi người nữa.”
Hứa Tang Du đứng dậy tiễn bọn họ, nói sao nhỉ, có thể quen được vài người bạn ở tận thế cũng là một chuyện tốt. Càng nhiều bạn bè thì càng nhiều đường đi, dù sao thì ai cũng sẽ có lúc cần được người khác giúp đỡ, không phải sao?
Đến khi cô vào lại trong nhà, nhóm Tiếu Tiếu đã dọn bàn ăn và sàn nhà xong rồi, lần này Tạ Trường Bình còn tặng một ít trái cây tươi sang. Trong tận thế, rau củ và trái cây tươi thật sự là thứ rất quý giá, thuộc loại mà bạn có dùng tiền để mua cũng không mua được.
Giang Lam rửa sạch một ít trái cây tươi rồi cắt ra đĩa cùng với một ít hoa quả sấy khô bày trên bàn trà. Vào buổi tối hôm chuyển nhà, ăn chút món ngon là chuyện rất bình thường.
Bốn người cơm no rượu say thì nằm cả ra sô pha, biến thành bốn kẻ lười biếng.
Bây giờ nói sao đây nhỉ? Chỗ dừng chân tạm thời đã tìm được rồi, chỉ cần có thể trụ lại ở căn cứ này thì trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không chuyển đi nơi khác, cũng chính là nói nơi này sẽ trở thành ngôi nhà tạm thời của bọn họ.
Sau khi cuộc sống ổn định rồi thì điều cần phải suy nghĩ chỉ có tìm cách tăng cường thực lực của bản thân. Bây giờ mấy người bọn họ đều là những người dị năng bình thường nhất, đặc biệt là Hứa Tang Du, dị năng hệ lực lượng vào thời kì đầu đích thực là khá hữu dụng. Trước khi dị năng hệ lực lượng vẫn chưa bị đào thải thì cô phải cố gắng hết sức bảo đảm cấp bậc dị năng của mình đứng hàng đầu trong số những người dị năng.
Như vậy mới có thể xây dựng tốt nền tảng vào giai đoạn đầu tận thế.
Nhưng bây giờ hình như vẫn chưa ai có thể nghiên cứu ra loại dung dịch kia, chỉ có thể dựa vào rèn luyện để nâng cao dị năng của mình thì tốc độ thật sự là quá chậm.

Cô nằm trên sô pha, lấy một số tinh hạch của zombie trong túi ra. Đây đều là tinh hạch mà bọn họ thu hoạch được trong khoảng thời gian này. Mặc dù đều là tinh hạch của zombie cấp thấp, kích thước cũng rất nhỏ nhưng trong thời kì đầu của tận thế, đây đã là một nguồn tài nguyên rất lớn.
Mấy người nằm trên sô pha, ai cũng đều có suy nghĩ của riêng họ, không đề cập đến Tạ Phồn đang nghĩ cách đổi hướng diễn kịch khác thì ngay cả Giang Lam cũng đang nghiêm túc tính đến chuyện tương lai.
Hiện tại chắc chỉ có Tiếu Tiếu là có được sự vui vẻ giản đơn mà thôi.
Ban đầu, Tạ Phồn đang nằm đó nghiêm túc suy nghĩ lập kế hoạch cho đường lối mới, tiến hành sửa chữa đơn giản mục tiêu của kịch bản thành ‘được ở lại bên cạnh Hứa Tang Du’.
Anh nghĩ tới nghĩ lui thì đột nhiên đánh hơi được chút hơi thở quen thuộc. Mặc dù vì một số nguyên nhân nên bây giờ đôi mắt của anh chưa nhìn được, nhưng những giác quan khác của anh lại cực kỳ nhạy bén. Ngay lập tức anh liền nhận ra đó là hơi thở thuộc về tinh hạch zombie.
Hơn nữa số lượng còn rất nhiều.
Hứa Tang Du tích luỹ rất nhiều tinh hạch zombie? Tiếu Tiếu vốn nằm giữa Hứa Tang Du và Tạ Phồn. Anh cố tình làm động tác đưa tay ra ngoài, giả vờ như sắp lấy thứ gì đó như quả hạch chẳng hạn.
Lòng bàn tay chạm vào tay Hứa Tang Du một cách tự nhiên.
Một viên tinh hạch zombie nhanh như chớp lăn vào tay của Tạ Phồn, biểu cảm của Tạ Phồn trông rất mờ mịt, chậm rãi xòe ra lòng bàn tay: “Đây là…thứ gì vậy?”
Kỹ thuật diễn xuất của anh vô cùng tốt, diễn sự bối rối vô cùng chân thực.
Hứa Tang Du vốn đưa tay muốn lấy tinh hạch zombie về lại thấy trong lòng bàn tay Tạ Phồn đang xoè ra, viên tinh hạch trắng trong veo như tuyết đang chậm rãi tan chảy.
Lúc đó, Hứa Tang Du liền sợ ngây người vô thức bắt lấy tay của Tạ Phồn.
Lòng bàn tay của anh lạnh hơn so với người bình thường một chút, gần như không cảm nhận được quá nhiều nhiệt độ nhưng điều đó sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến thi thể, hoặc là thứ gì đó rất tàn nhẫn mà chỉ khiến người ta nghĩ rằng nhiệt độ cơ thể tự nhiên của anh đã tương đối thấp.
Nhưng viên tinh hạch zombie vốn dĩ vô cùng kiên cố, có dùng vũ khí cũng rất khó mà đập vỡ được lớp ngoài lại chậm rãi hoà tan trong lòng bàn tay lạnh băng này. Nó tựa như hoa tuyết dưới ánh mặt trời, tốc độ tan rã cực kỳ nhanh lộ ra hạt nhân thật sự bên trong.
Hứa Tang Du có chút ngẩn ngơ, cô nắm thật chặt lòng bàn tay của Tạ Phồn, nhìn chằm chằm vào vũng chất lỏng trong lòng bàn tay của anh. Trong lúc nhất thời, cô thậm chí có chút không nói nên lời.
Vì chất lỏng đó cực kỳ giống với dung dịch tiến hoá mà đời trước cô từng được uống
Bởi vì chất lỏng đó cực kỳ giống với dung dịch mà kiếp trước cô từng uống để khiến dị năng tiến hóa. Nếu phải nói có sự khác biệt gì thì chính là loại dung dịch phải dùng tinh hạch để đổi đó trông có vẻ loãng hơn một chút, còn cái này lại vô cùng đậm đặc.
Nhưng cô quả thật không dám khẳng định, ngộ nhỡ bề ngoài chỉ trông tương đối giống thôi thì sao?
Hứa Tang Du ngăn lại sự kích động của bản thân, hỏi dò Tạ Phồn một cách vô cùng nghiêm túc: “Đây là dị năng của anh sao?”
Từ trước tới giờ cô cũng chưa từng hỏi dị năng của Tạ Phồn là gì. Suy cho cùng thì ngay từ đầu cô chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn giữ người ta ở lại bên cạnh mình nên cũng không cần thiết phải tìm tòi nghiên cứu về bí mật của người khác.
Tạ Phồn gật gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Hình như tôi còn có thể loại bỏ tạp chất và làm sạch những chất ở bên trong. Nó có thể giúp đỡ cô sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy năng lực này rất vô dụng, nếu có thể giúp cô thì đúng là không gì có thể tốt hơn.”
Hứa Tang Du chìm vào im lặng kéo dài, sau một hồi lâu: “Đờ mờ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.