Chương trước
Chương sau
Sau
Ngày trùng sinh thứ 20: Cô có đồng ý không?
Trans: Cataholic
Ý tưởng của cô rất đơn giản, số lượng zombie bên ngoài mặc dù nói là không ít, nhưng người ở trong này nhiều hơn. Chỉ cần mọi người sẵn sàng cầm vũ khí lên, muốn dọn dẹp lũ thây ma đó cũng không khó như trong tưởng tượng.
Hứa Tang Du chính là muốn đưa những người có khả năng chiến đấu kia đi quét sạch lũ thây ma bên ngoài, sau đó đợi khi trời vừa sáng thì cô sẽ rời khỏi cái nơi tồi tệ này.
Sau này nếu không cần thiết, cô tuyệt đối sẽ không vào loại căn cứ cỡ nhỏ như vậy nữa.
Nhóm người kia ước chừng không ngờ rằng, một cô gái nhỏ gầy yếu xinh đẹp như Hứa Tang Du, tính cách lại có thể cứng rắn như vậy. Nếu đặt vào thời bình, Hứa Tang Du muốn đạt được mục đích của mình, thiếu điều phải nói chuyện với bọn họ một cách từ tốn, còn phải bị xem thường và bị tra hỏi.
Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại này, đương nhiên có người đứng cùng lập trường với cô, đó là nhóm người mà người thân và bạn bè của họ vẫn đang ở bên ngoài.
Trong đó người phụ nữ kia có lẽ là một người có tính tình cương quyết nhất, bà ấy nhanh chóng bắt đầu lên tiếng ủng hộ Hứa Tang Du, nói chuyện cũng rất cứng: “Một cô gái nhỏ cũng hiểu chuyện như vậy, mấy người còn ở trong này lo lắng cái gì? Sợ bị thương hay sợ chết? Luôn ở trong này chờ người khác tới cứu thì thật sự sẽ có người đến cứu các người hay sao?”
“Dù sao thì chúng tôi đều muốn ra ngoài cứu người, cậu muốn ngăn cản cũng được, cùng lắm thì liều một cái mạng ở đây trước, thế nào thì hôm nay chúng tôi cũng nhất định phải ra ngoài!”
Mấy người còn lại kia cũng bắt đầu liều mạng hô: “Để chúng tôi ra ngoài! Nếu không thì chúng tôi sẽ liều mạng trước với mấy người!”
Phía sau cũng có người buông lỏng.
“Tôi cảm thấy những gì vừa rồi cô bé đó nói khá có lý. Chúng ta cứ luôn đợi ở đây cho đến khi những người bên ngoài chết sạch sẽ, chẳng phải sẽ bị zombie bao vây sao? Thay vì chờ người khác tới giải cứu chúng ta, không bằng hãy tự cứu mình.”
Anh ta vừa thốt ra lời này, rất nhiều người đều bắt đầu lưỡng lự. Thật ra điều mà bọn họ lo lắng nhất chính là mạo hiểm, sau khi ra ngoài sẽ chết hoặc là bị thương.
Nhưng hiện tại là tận thế, muốn không có bất kỳ mạo hiểm nào, sống yên yên ổn ổn? Mộng gì mà đẹp thế.
Hứa Tang Du không cho bọn họ thời gian chần chừ, trực tiếp đứng ở vị trí chỉ huy: “Người già yếu, bệnh tật và tàn tật không có sức chiến đấu thì lên lầu, trông coi cho kỹ phòng của mình. Những người khác nhanh chóng chuẩn bị vũ khí, tôi chỉ cho mấy người một phút đồng hồ.”
Nhóm người kia vốn còn đang chần chừ nghiến nghiến răng, đều tự phân công nhau đi lấy vũ khí.
Giang Lam cũng xách theo ống thép của mình bước ra: “Tôi bảo Tiếu Tiếu ở trong phòng không được đi đâu rồi, tôi ra ngoài với chị.”
“Cũng được.” Hứa Tang Du biết người có dị năng không dễ dàng bị lây nhiễm như thế, cho nên tương đối bình tĩnh. Tiếu Tiếu là một đứa trẻ rất ngoan, chỉ cần bọn họ kêu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ở lại trong phòng, không phải hai người họ trở lại thì không được mở cửa. Tiếu Tiếu khẳng định sẽ nghe lời.
Có một nhóm người trong toà nhà ký túc xá chắc chắn sẽ không bằng lòng ra ngoài, bất kể bọn họ có phải là đàn ông trưởng thành có sức chiến đấu hay không, nhưng cũng có một số người sẵn sàng ra ngoài giúp đỡ.
Khi tất cả mọi người tập hợp lại cùng với vũ khí của mình, một người nào đó đã bất chấp khó khăn mà mở cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Hứa Tang Du đi trước làm gương, rìu chữa cháy trong tay cô dùng để đối phó zombie quả thật là làm gì cũng thuận lợi. Trong nháy mắt lao ra khỏi cửa, cô trực tiếp bêu đầu* một con thây ma đang dán trên người.
*Hình phạt thời xưa, chém đầu rồi treo lên
Sau khi cô giúp mọi người dọn ra một con đường, những người còn lại cũng theo đó mà tiến lên.
Hứa Tang Du vừa dọn dẹp zombie vừa hô: “Những người dị năng hướng sát về phía bên này của tôi, hợp lại với chúng tôi! Tất cả những người bình thường, bất kể có bị thương hay không, hãy tự tìm một nơi ẩn nấp mà bản thân cho là an toàn và đợi cho đến khi zombie được dọn dẹp xong xuôi. Nếu tuỳ tiện chạy loạn mà bị ngộ thương thì sẽ không có ai quan tâm đâu!”
Tác phong của cô quá mức trực tiếp và thô bạo, nhưng lại đủ sắc bén. Trong phút chốc trở thành người đáng tin cậy của mọi người ở đây, thậm chí một số người dị năng vẫn luôn ở bên ngoài chiến đấu anh dũng vì bị nhốt ở ngoài cửa mà có hơi nản lòng thoái chí nháy mắt cũng phấn chấn trở lại.
Trong số đó có một người đàn ông đeo kính, anh ta có vẻ là người có địa vị khá cao trong nhóm người dị năng, anh ta nhanh nhẹn nói: “Có một con trong đám zombie không đúng lắm! Tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với zombie thông thường và biết tập kích con người, mọi người cẩn thận!”
Hứa Tang Du vừa nghe đã biết đây là zombie đã tiến hoá, tối thiểu là cấp hai, thậm chí còn có khả năng là cấp ba.
Sự đe doạ của thây ma cấp ba trở xuống đối với loài người thực ra cũng không phải là rất lớn, nhưng từ cấp ba trở đi, zombie bắt đầu ngày càng trở nên khó đối phó hơn. Chưa kể đến việc chúng trở nên linh hoạt hơn mà tốc độ cũng nhanh hơn, hơn nữa cơ thể cũng biến đổi cứng rắn hơn, khó có thể đâm thủng.
Nói cách khác, cấp ba đối với zombie mà nói là một bước ngoặt.
Chỉ từ bề ngoài sẽ không thể nào phân biệt được cấp bậc của zombie, nhưng mà Hứa Tang Du có kinh nghiệm dày dặn để đối phó với zombie. Khi cô dọn dẹp zombie, ngay khi chạm trán với con zombie không giống những con khác kia thì đã nhận ra đây chính là zombie đã tiến hóa kia.
Con zombie này giới tính nữ, khả năng nó là nguồn gốc của trận hỗn loạn đêm nay, để có thể tiến hóa trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì thể chất của nó hẳn là khá đặc biệt. Bởi vì theo kinh nghiệm cho thấy, sau khi người thường bị lây nhiễm chuyển hoá thành zombie, tất cả đều bắt đầu từ cấp độ một.
Nhưng nếu bị zombie cao cấp cắn, hoặc thể chất của bản thân đặc biệt thì tốc độ tiến hoá sẽ nhanh hơn rất nhiều so với những con zombie bình thường.
Nếu như mặc kệ để cho nó sống tiếp, rất có thể chẳng mấy chốc nó sẽ tiến hoá đến cấp bậc càng cao hơn nữa.
Đáng tiếc nó đụng phải Hứa Tang Du.
Con zombie này tính toán đánh lén Hứa Tang Du, nó lẫn vào trong đám zombie bình thường lặng lẽ tiếp cận cô. Tuy nhiên, ngay giây phút đầu tiên Hứa Tang Du tiếp xúc với nó liền nhận ra sự khác thường của nó.
Cô phản ứng cực kỳ nhanh, cũng không màng đến hình tượng mà nhanh chóng lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát khỏi con zombie tối thiểu là cấp hai kia cùng với sự vây công của những con zombie khác. Thậm chí trong quá trình lăn lộn, lưỡi rìu còn thuận tiện trượt một cái, trực tiếp gọt đứt chân trái của nó.
Ngay sau đó, Hứa Tang Du bất thình lình bật dậy từ dưới mặt đất, đâm sầm vào trong lòng của con zombie nọ. Cô đụng ngã con zombie vốn đã hơi đứng không vững sau khi mất đi một chân, đè nó xuống đất và nhấn thật mạnh chiếc rìu vào cổ nó.
Con zombie này bị những người khác kiêng dè trong một thời gian dài đã được Hứa Tang Du giải quyết một cách dễ như trở bàn tay.
Hành vi này của cô đã truyền cảm hứng cho nhiều người, những mang theo vũ khí còn lại cùng bước ra hét lên bắt đầu dọn dẹp lũ zombie gần đó. Số lượng zombie vốn không nhiều lắm, dù sao cũng có một quá trình từ lúc bị cắn đến khi bị lây nhiễm. Tùy theo sự khác biệt của thể chất cá nhân, người nhanh nhất mất mười mấy phút đồng hồ mà người chậm nhất thậm chí có thể phải mất hai đến ba ngày.
Mới bị cảm nhiễm.
Sở dĩ tình huống bên ngoài rơi vào tình trạng như hiện tại cũng là bởi vì hầu hết người bình thường quá mức hoảng loạn, nảy sinh xung đột với người dị năng nên càng làm cho tình trạng hỗn loạn trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Tiếp đó, trong quá trình này, càng có nhiều người bắt đầu dần hoá thành zombie nên càng hỗn loạn hơn.
Sau khi Hứa Tang Du dẫn đầu tiêu diệt con zombie hung ác nhất kia, mọi người dần dần dọn dẹp những con zombie khác, chẳng mấy chốc đã thanh lý sạch sẽ lũ zombie đó.
Hứa Tang Du còn nhân cơ hội tìm kiếm một chút, thành công tìm thấy một viên tinh hạch nho nhỏ từ trong não của con zombie đó và bổ sung vào trong bộ sưu tập của riêng mình.
Chỉ là nó quá nhỏ lại trong cảnh tối lửa tắt đèn, cô sờ soạng hồi lâu làm cho cả bàn tay dính đầy óc, cuối cùng lặng lẽ chùi lên thi thể của con thây ma một cách vô cùng tàn nhẫn.
Sau khi dọn sạch thây ma, những người còn lại vẫn có hơi ngỡ ngàng như thể không biết kế tiếp nên làm cái gì.
Hứa Tang Du lau chùi sạch sẽ bàn tay của mình rồi gọi những người còn lại: “Suốt quãng đường tôi đến đây đã nghe rất nhiều người nói rằng, người có dị năng gần như sẽ không bị nhiễm bệnh. Vì thế, những người sở hữu dị năng ở đây đứng sang bên trái, chứng tỏ một chút bản thân là người có dị năng thì cho dù mọi người có bị thương hay không cũng đều sẽ an toàn.”
“Tất cả những người còn lại đứng sang bên phải, xác định trên người mình có vết thương thì nhất định phải trình báo. Nếu kịp thời xử lý thì có thể giảm bớt nguy cơ bị lây nhiễm.”
“Mọi người còn lại đêm nay không thể vào trong ký túc xá, tìm một nhà xưởng riêng rồi tách tất cả mọi người ra. Mỗi người một phòng đơn nhỏ, ít nhất phải cách ly 24 tiếng trở lên. Trong khoảng thời gian này, những người dị năng có trách nhiệm phải kiểm tra xem có vết thương nào trên cơ thể họ không, ngăn chặn tuyệt đối tất cả những người có khả năng sẽ bị lây nhiễm tiến vào ký túc xá, có phản đối nào không?”
Nếu là trước đêm nay thì vẫn sẽ có người cảm thấy thủ tục này thật sự là quá phức tạp và lãng phí thời gian. Nhưng bọn họ vừa mới trải qua trận hỗn loạn như vậy nên hoàn toàn không cảm thấy trình tự mà Hứa Tang Du đưa ra quá phức tạp nữa.
Chỉ là có một số người bình thường hơi không cam tâm tình nguyện, nhưng Hứa Tang Du đã nói rất rõ ràng, trường hợp che giấu vết thương thì kết quả duy nhất chính là bí mật hoá zombie, ngược lại sẽ hại đến những người khác ở xung quanh. Nếu nói ra tình huống của bản thân và chữa trị kịp thời, biết đâu còn có thể cứu được.
Những người không dám khai ra rằng họ bị thương phần lớn đều sợ mình sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng có rất nhiều người khả năng đang bị thương, ngay cả khi công bố ra tình huống của bản thân cũng chỉ sẽ bị cách ly nên số người có ý đồ lấp liếm sẽ trở nên ít đi.
Người phụ trách khu dân cư này cũng ở trong nhóm người dị năng kia, anh ta nhanh chóng bước ra: “Cứ vậy đi! Mau đến đây, người có dị năng đến chỗ tôi đứng ở bên này.”
Hứa Tang Du không muốn lại lẫn lộn vào vũng nước đục ngầu này nữa, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng Tiếu Tiếu còn đang ở trong khu ký túc xá, cô chỉ có thể quay về trước để mang Tiếu Tiếu theo rồi mới có thể rời đi.
Cô chỉ có thể mang theo Giang Lam ra ngoài để đợi tất cả người có dị năng xác minh hoàn tất, chờ gần như ngáp dài thì một lượt tất cả người dị năng mới được xác minh xong.
Nhóm của Hứa Tang Du đều an toàn tự nhiên sẽ không bị hạn chế tự do cá nhân, hơn nữa Hứa Tang Du cũng không phải người của khu dân cư này nên không cần nghe chỉ huy từ bất cứ người nào, cũng không cần hỗ trợ làm những cái khác nên liền chuẩn bị về ký túc xá trước.
Còn chưa đi đã bị người ta cản lại, người cản bọn họ lại là người đàn ông mang mắt kính kia.
Đêm nay anh ta mang theo rất nhiều người cố gắng bình ổn cuộc hỗn loạn bên ngoài, trên người cũng bị một chút vết thương, thoạt nhìn có hơi chật vật nhưng cả người vẫn lộ ra một loại cảm giác tao nhã lịch sự.
“Xin chào, tôi là người phụ trách ở đây, Trần Kỳ.”
Lý do người đàn ông tên là Trần Kỳ này ngăn Hứa Tang Du lại là vì: “Quả thật cảm ơn cô chuyện đêm nay. Nếu không có cô thì cuộc hỗn loạn này không biết sẽ còn phải kéo dài bao lâu nữa, đại ân không lời nào cám ơn hết được. Cô có nhu cầu gì thì có thể nói, miễn là tôi có. Cuối cùng… không biết cô có bằng lòng ở lại cùng tôi xây dựng nơi này để nơi này trở thành một căn cứ người sống sót chân chính hay không?”
Hứa Tang Du: ? ? ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.