Ngày trùng sinh thứ mười lăm: Sao lại trùng hợp như vậy Trans: Cataholic Hứa Tang Du lúc đó đã mười sáu tuổi, dù thôi học đi làm công khi mười sáu tuổi cũng không thể chết đói được, còn cô bé này thì sao? Trông cô bé chỉ mới bảy, tám tuổi, hơn nữa vừa mới mất người nhà đã phải đối mặt với mạt thế. Hứa Tang Du đặt người ở băng ghế sau bởi vì cô bé luôn trong tình trạng mê man nên cũng không cần trông nom, chỉ cần đúng giờ kiểm tra một chút xem thử bé còn thở hay không, trán còn nóng hay thôi, lại đút bé thêm ngụm nước. Cũng không rắc rối bao nhiêu so với thời điểm mang theo người mù lúc trước, suy nghĩ theo cách này Hứa Tang Du đã bình tĩnh lại rất nhiều. Cô mang theo cô bé tên là Tiếu Tiếu kia tìm kiếm suốt đường đi, cuối cùng tìm được nhà của Giang Lam trước khi trời tối, giống y đúc trong lời kể của cậu. Cửa nhà Giang Lam bị khoá, bên trong có người hay không cô cũng không biết. Sau khi Hứa Tang Du suy nghĩ một hồi rồi nhìn sang nhà hàng xóm của cậu thì phát hiện bên đó không có người, Hứa Tang Du liền trực tiếp tu hú chiếm tổ chim khách*. *Không phải khó nhọc mà được hưởng sẵn chỗ tốt; chiếm nhà/đất của người khác Cô mang cô bé từ trên xe xuống, lúc mang xuống có cảm giác như trong lòng mình đang ôm một cái túi nước nóng vậy, hơn nữa còn là loại nước sôi vừa nhấc khỏi bếp. Cô bế cô bé từ trên xe thẳng vào trong căn nhà, đặt người trên sofa xong vẫn cảm thấy trên tay vẫn hơi nong nóng. Đây chắc chắn không phải là phát sốt bình thường. Khu vực này toàn bộ đều là nhà trệt, cũng không có nhà để xe linh tinh gì đó, Hứa Tang Du vừa đậu xe ở cửa cảm thấy không ổn lắm nên chuyển đồ đạc trong xe vào trước. Hai ngày này cô sẽ ở lại đây, dọn hết thức ăn này nọ vào trong nhà vẫn là càng an toàn hơn một chút. Tiếu Tiếu vẫn đang bị sốt, Hứa Tang Du cảm thấy, ngay cả khi tìm bác sĩ cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô bé nên chỉ có thể chờ đợi. Nếu may mắn thì Tiếu Tiếu có thể thức tỉnh dị năng của mình và dần dần hạ sốt, còn nếu không may … Hứa Tang Du dọn sạch căn nhà một hồi, tiện tay quét dọn luôn một số vết máu dính trên cánh cửa. Cô tìm thấy rất nhiều gia vị trong nhà bếp cũng xem như là niềm vui bất ngờ. Mặc dù gói gia vị mì gói ăn liền rất ngon nhưng nếu ăn hoài sẽ rất ngấy, thỉnh thoảng tự tay nấu một món ăn gia đình bình thường lại là một niềm vui khác. Hơn nữa trong tủ lạnh còn có rau dưa tươi nữa! Tuy số lượng không nhiều nhưng cũng là một bất ngờ thú vị. Hứa Tang Du cắt hai gốc củ cải, dự định tối nay sẽ hầm một nồi canh củ cải để ăn, lúc cô đang bận rộn trong bếp thì trong phòng bất thình lình vang lên một tiếng ‘bịch’. Cô nhanh chóng buông dao xuống quay trở lại trong phòng để xem xét, cô bé tên Tiếu Tiếu kia đang nằm sấp trên mặt đất, ngã đến hồ đồ. Nơi khoé mắt vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt nóng ẩm trông cực kỳ tội nghiệp. “Em tỉnh rồi à?” Hứa Tang Du có hơi kinh ngạc kéo cô bé từ trên mặt đất dậy, đặt lại lên sofa. Tính cách của cô gái nhỏ trông rất mềm yếu, đôi mắt to tròn ngấn lệ đáng thương nhìn Hứa Tang Du: “Bà nội em đâu ạ …” Hốc mắt của cô bé lập tức đỏ lên, dáng vẻ rõ ràng rất muốn khóc nhưng cố gắng kiềm chế bản thân để không khóc, không ngừng sụt sịt. Vốn dĩ bộ dáng nhỏ bé đã đáng thương nhất thời càng làm cho người ta thương yêu. Hứa Tang Du im lặng một lúc, không biết nên giải thích thế nào về việc bà nội bé đã chết, cuối cùng chỉ có thể lấy chiếc nhẫn vàng mà bà nội bé để lại cho cô ra rồi tuỳ tiện tìm một sợi dây màu đỏ đeo lên cổ cô bé. “Này, bà nội em đã giao phó em cho chị, sau này em trước tiên cứ đi theo chị đi.” Tiếu Tiếu giống hệt như bà nội bé nói, rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cô bé mặc gì tuổi còn nhỏ nhưng bởi vì kinh nghiệm từ nhỏ nên trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường một chút. Tuy Hứa Tang Du không nói, nhưng bé ý thức được rằng bà nội mình có thể đã không còn nữa.
Cô bé hít mạnh cánh mũi, dù cố gắng kiềm chế thế nào thì nước mắt vẫn trào ra khỏi hốc mắt: “Bà nội không trở lại nữa, phải không?” “Đúng vậy, nhưng bà rất thương em.” Hứa Tang Du lau nước mắt nơi khoé mắt bé, phát hiện nhiệt độ làn da đã giảm xuống, hiện tại cảm giác chỉ nóng hơn so với người thường một chút. Cùng lắm là cảm giác giống mặc quần áo dày nên cảm thấy như da hơi nóng lên. “Em có biết chính mình đang xảy ra chuyện gì không?” Hứa Tang Du sờ sờ hai má bé lại chạm chạm cái tay nhỏ bé của cô bé, không phải là ảo giác mà là quả thực đã hạ nhiệt: “Trước đó cả người em nóng hầm hập.” Hàng mi của Tiếu Tiếu ướt sũng, sau khi bị cô chà xát ngã trái ngã phải hai cái, hốc mắt và chóp mũi bé vẫn đỏ lên nhưng cuối cùng cũng không khóc nữa, nghiêng nghiêng đầu nghi ngờ như thể hoàn toàn không biết Hứa Tang Du đang nói về điều gì. Hứa Tang Du biết hiện giờ bé rất bất lực và sợ hãi, sau khi tỉnh lại từ cơn mê lại mất đi người thân duy nhất của mình, bị một người xa lạ như cô đây mang theo không sợ hãi mới mà lạ đó. Hứa Tang Du thừa nhận mình mềm lòng sẽ không vứt bỏ cô bé, có thể nuôi lớn bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu. Dù sao thì ở tận thế, cô ăn một miếng cơm thì Tiếu Tiếu cũng sẽ có một miếng cơm để ăn. Vì vậy, thái độ của cô đặc biệt mềm mại, dẫn dắt Tiếu Tiếu từng chút một. Tiếu Tiếu được cô vỗ về thì chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, cũng hiểu được tấm lòng của Hứa Tang Du. Cô bé chủ động vươn tay ra chạm vào Hứa Tang Du, ngay sau đó lòng bàn tay còn lại của bé đột nhiên trở nên rất nóng, có lẽ bé sợ Hứa Tang Du bỏng nên nhanh chóng thu tay lại. “Sẽ biến nhiệt …” Hứa Tang Du bỗng nhiên hiểu ra: “Em muốn nóng lên thì sẽ nóng lên sao?” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng gật đầu. Bé thức tỉnh dị năng rồi, chỉ là không biết tại sao thời gian thức tỉnh của bé đặc biệt dài, tình trạng cũng có chút khác biệt so với những người khác. Hơn nữa dị năng này rất kỳ quặc, làm bản thân biến nhiệt là dị năng gì đây … Nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ, dù có được dị năng có thể dùng để chiến đấu, nhất thời cũng không có cách nào tự bảo vệ chính mình nên Hứa Tang Du cũng không thất vọng. “Chị tên là Hứa Tang Du, sau này em hãy sống cùng với chị nhé. Chị đã đồng ý với bà nội em, sẽ nuôi em khôn lớn.” “Em … em tên là Bạch Thiêm Thiêm, nhũ danh Tiếu Tiếu.” Cô gái nhỏ nhẹ giọng đáp. “Chị nhớ rồi …” Hứa Tang Du cảm thấy cái tên này có hơi quen tai, Bạch Thiêm Thiêm … có phải cô đã nghe qua ở đâu rồi không? Hứa Tang Du trầm ngâm hồi lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra, đột nhiên ngửi thấy mùi khét, cô nhanh chóng nhảy dựng lên: “Chết tiệt! Dầu khét rồi!” Cũng may là chỉ có dầu bị khét, đổ đi rồi đổ dầu mới vào là được. Hứa Tang Du cọ rửa nồi, mở cửa sổ để mùi khét trong phòng bếp bay đi cũng tạm thời quên mất vì sao cảm thấy cái tên Bạch Thiêm Thiêm này nghe rất quen tai. Cô đặt nồi lên bếp ga để làm nóng, cắt rau củ xong rồi chuẩn bị nấu lại. Cô gái nhỏ theo sau lưng cô đi vào phòng bếp, vô cùng ngoan ngoãn, chủ động giúp đỡ làm trợ thủ mà không cần nói một lời. Hứa Tang Du vốn dĩ muốn từ chối, sau đó nghĩ đến tuy rằng cô bé chỉ đứa trẻ, nhưng bây giờ đã là ngày tận thế, vẫn phải trau dồi năng lực tự sinh hoạt một mình của cô bé. Ngay cả bản thân Hứa Tang Du cũng không dám chắc rằng mình có thể sống yên ổn, nếu có một ngày cô không thể che chở cho Tiếu Tiếu nữa thì sao? Vì thế khi cô gái nhỏ muốn làm trợ thủ cho cô thì cô không có từ chối, phân công một số việc rất đơn giản cho bé, chẳng hạn như rửa đĩa đựng rau. Cô vừa quay đầu liền có thể thấy cô bé nho nhỏ, thân thể cuộn tròn khi ngồi xổm trên mặt đất trông càng nhỏ nhắn hơn.
Bé chăm chú nhúng cái đĩa vào trong nước, dùng bàn tay non nớt nhỏ nhắn rửa sạch trên bề mặt đĩa, sau khi rửa sạch còn biết dùng nước sạch để rửa lại lần nữa rồi mới đưa cho Hứa Tang Du. Vừa nhìn đã biết rằng đó là kiểu trẻ em thực sự có thể làm việc. Trẻ con nhà nghèo lo liệu việc nhà từ sớm, câu này không phải là chuyện đùa. Hứa Tang Du vỗ vỗ đầu rồi đưa cho cô bé một viên kẹo, Hứa Tang Du tiện tay lấy được khi đi tìm vật tư trong mấy cái cửa hàng, trực tiếp nhét vào túi. “Ngoan, đi qua bên kia đợi đi. Làm xong chị lại kêu em.” Tiếu Tiếu nhấc một cái ghế đẩu nhỏ ngồi không xa phía sau Hứa Tang Du. Tư thế ngồi đặc biệt nhu thuận, cầm viên kẹo cũng tiếc không nỡ bóc ra mà chỉ nắm trong lòng bàn tay rồi yên lặng ngồi nhìn Hứa Tang Du. Thật sự là một đứa bé khôn khéo. Hứa Tang Du nhớ đến bé liên tục bị sốt lâu như thế, chỉ có thể uống ít nước và ăn chút thức ăn lỏng, hiện tại chắc hẳn cơ thể rất yếu nên cô thả vài miếng thịt khô vào trong canh củ cải. Tiếc là không có thịt bò, canh củ cải hầm thịt bò siêu ngon chỉ đứng sau nầm bò hầm cà chua. Tâm trạng của Hứa Tang Du rất tốt, vừa ngâm nga vừa nấu nướng, lần này khi mạt thế đến, vì cô có dị năng cộng thêm kinh nghiệm dày dặn, sống thoải mái hơn rất nhiều so với kiếp trước. Đây là những gì sức mạnh mang lại, cũng càng làm cô sâu sắc muốn nghĩ ý tưởng tìm cách cải thiện dị năng của mình. Chỉ có luôn duy trì cấp bậc dị năng của bản thân tương đối cao hơn trong số tất cả những người dị năng thì kiểu người dị năng hệ lực lượng này của cô mới có thể sống trong tận thế tốt hơn một chút. Về phần sau này, khi người dị năng hệ lực lượng trở thành tầng đáy của chuỗi thức ăn trong tất cả những người dị năng phải làm thế nào… Đây chẳng phải vẫn chưa đến lúc đó hay sao? Sẽ luôn có biện pháp giải quyết. Chẳng mấy chốc Hứa Tang Du đã hầm xong canh còn nấu xong cơm. Thời điểm ăn cơm, Tiếu Tiếu chỉ luôn gắp củ cải, không gắp miếng thịt nào. Sau khi gắp củ cải thì ăn kèm thật nhiều cơm, ngoan ngoãn đến nỗi làm cho người ta khó chịu. Hứa Tang Du chủ động gắp một miếng thịt vào chén cô bé, bé cũng sẽ ăn nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động vươn đũa ra gắp thịt. Hứa Tang Du biết, hai người họ chỉ vừa mới quen biết, cô gái nhỏ có lẽ là sợ bị bỏ rơi, cũng không thân quen với cô vì thế hết sức thận trọng. Chuyện này không vội, sống chung với nhau lâu thì cô bé sẽ trở nên thoải mái và cởi mở hơn. Sau khi Hứa Tang Du ăn cơm xong, cô gái nhỏ vẫn chưa ăn xong, cô cố ý nói: “Chị ăn no rồi, em ăn nhiều thịt một chút, trong tô còn rất nhiều đấy, đừng lãng phí.” Sau đó, vì để cô bé thoải mái hơn, cô liền ra khỏi nhà, nói là cần phải xem xét bên ngoài. Để lại một mình Tiếu Tiếu ở trong nhà ăn cơm. Trời lúc này đã tối rồi, Hứa Tang Du mở cửa nhìn thử Giang Lam về nhà chưa, còn chưa nhìn thấy Giang Lam mà đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở cửa cạnh ngôi nhà cô đang ở. Mặc dù nói rằng hiện tại mặt trời đã xuống núi, nhìn không rõ nữa, nhưng cô cảm thấy chiếc xe này nhìn rất quen nên cố ý lại gần nhìn kỹ hơn. Xe tải. Cô có ấn tượng với nhãn hiệu xe này, đây là chiếc xe rời tiệm thuốc lúc ban ngày. Nói cách khác, bọn người cướp thuốc ở hiệu thuốc còn dùng bà nội Tiếu Tiếu dẫn dắt zombie để rời đi, tạm trú bên cạnh nhà cô …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]