05
"Nếu hai người thực sự yêu nhau, còn ta thì sao? Ta là gì?"
Giọng ta không cao lắm nhưng mọi người đều có thể nghe thấy sự nhẫn nại tột độ trong đó.
Bùi Nghĩa liếc nhìn ta với ánh mắt khinh thường: "Giang Tuế Hoan, ngươi hãy chạm vào lương tâm mình mà nói, ngươi có thực sự yêu ta không?"
"Người ngươi yêu chỉ là thân phận và địa vị của ta, ta ở biên cương đã ba năm, ngươi có từng tới gặp ta không?"
"Chỉ có Vạn Vạn là đến bên ta, chăm sóc ta bằng mọi giá."
"Ngươi ở Kinh Thành ăn sung mặc sướng, còn Vạn Vạn cùng ta ăn gió nằm sương, ngươi lấy gì so sánh với nàng?"
“Về phần hôn ước giữa ta và ngươi, chỉ là trò đùa thuở nhỏ, không thể coi là thật được…”
Bùi Nghĩa nhìn ta, ngập ngừng rồi nói:
"Bổn tướng quân này cũng không phải là người tuyệt tình như vậy, nuôi thêm một người nhàn rỗi như ngươi cũng chẳng sao."
"Thấy ngươi yêu danh phận của ta như vậy, nên ta có thể để ngươi vào phủ làm di nương."
"Thân phận chỉ là thứ hai, tình yêu mới là quan trọng nhất. Đây không phải là điều ngươi đã nói với ta trước đây sao?"
Đây là những lời ta đã an ủi hắn khi bản thân hắn bị coi thường, bị bắt nạt vì là thứ tử, sợ liên lụy đến ta nên muốn tránh xa ta,nay nhắc lại ở đây thật trớ trêu không sao tả xiết. .
Hắn chắc chắn rằng ta để gả cho hắn, ta sẽ vui vẻ làm thiếp, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-phu-nhan-tuong-quan-da-hoc-duoc-cach-bach-thiet-hac/3495110/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.