"Giáo sư Diệp..." - Lâm Nguyên nhìn hắn bằng ánh mắt vừa yếu đuối vừa đáng yêu.
Thịt đưa tận miệng sao lại không ăn?
Nghe thấy tiếng gọi làm nũng của Lâm Nguyên, dây thần kinh mang tên "lý trí" trong đầu Diệp Lâm Thâm đã đứt phựt rồi, ánh mắt hắn trầm xuống, sau đó nói một câu với Lâm Nguyên: "Đây là em tự tìm."
Ngay sau đó hắn ôm lấy cổ cậu liếm mút môi cậu.
"Ưm.. Giáo sư Diệp, cầu xin anh... Làm em..." - Lâm Nguyên cũng vòng lấy cổ Diệp Lâm Thâm, ra sức đáp lại nụ hôn của hắn.
Diệp Lâm Thâm buông cậu ra cắn cắn tai cậu, nói: "Đừng vội..."
Cậu như một người cá xinh đẹp rời khỏi biển khơi đang vặn vẹo thân mình dưới thân thể cường tráng của một gã đàn ông loài người, dường như thống khổ nhưng lại rất thoải mái, bày ra dáng vẻ mời gọi xinh đẹp tuyệt trần.
Đó là người đàn ông cậu đã yêu hai đời, làm gì có chuyện cậu không thích người ta tiến vào?
Cảm giác Diệp Lâm Thâm dừng lại, cậu quay đầu nhìn thấy người đàn ông ấy vì cố nén dục vọng mà mồ hôi đã túa ra đầy đầu, cả người Lâm Nguyên khô nóng, một ngọn lửa tình mãnh liệt xông ra từ tận đáy lòng, đột nhiên cậu quay sang ôm sát lấy cổ Diệp Lâm Thâm, nhỏ giọng nói: "Giáo sư Diệp, vào đi, em muốn anh, tiến vào... Đau chết cũng muốn......"
Diệp Lâm Thâm cảm nhận được bé thỏ con sắp không chịu đựng nổi nữa, hắn lập tức bế thỏ con ra khỏi phòng tắm.
Theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-ngay-ngay-nghi-ke-dua-chong-ve-nha/2870109/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.