Sáng sớm, mặt trời lười biếng vươn vai, rồi mỉm cười xuyên từng tầng mây tỏa ra những tia nắng đầu tiên, ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp chiếu vào phòng, nhuộm cả căn phòng thành màu vàng rực rỡ.
Lâm Nguyên kéo rèn lên, đi xuống giường, xé tờ giấy note từ trên tủ xuống, trên đó là một hàng chữ ngay ngắn chỉnh tề.
—— Anh đi làm, cơm ở trong hộp giữ ấm, bao giờ em dậy nhắn tin cho anh.
Lâm Nguyên cười khẽ, cất tờ giấy kia thật cẩn thận
•
Mây giữa mùa hè vẫn còn dày đặc chắn đường nhau như chiếc chăn bông mềm mại, nhìn nhìn, lại có cảm giác thoải mái lạ thường.
Lâm Nguyên nhàn nhã đi dạo ven đường, tiện tay vẫy một chiếc taxi, ngồi xuống. Tài xế hỏi địa điểm rồi lập tức lái đi.
Cậu nhìn thoáng qua phía sau, một chiếc xe màu đen đang bám sát theo, cậu bình tĩnh gọi tài xế dừng xe, trả tiền rồi xuống xe, đi vào một con hẻm vừa đủ cho xe ô tô đi vào và không có camera theo dõi.
Chiếc xe kia tiến vào đúng như cậu suy đoán, không hề giảm tốc độ mà lao nhanh về phía cậu.
Lâm Nguyên cất điện thoại, quay người lại nhìn vào chiếc xe đang lao chằm chằm về phía mình.
Cậu biết, gan cậu ta không to đến thế.
Ô tô phanh gấp phát ra tiếng vang chói tai, dừng trước Lâm Nguyên chỉ mười centimet.
Người xuống xe là một nam sinh.
"Rầm——!!"một tiếng, cậu ta phẫn nộ đóng cửa xe lại, đi về phía Lâm Nguyên.
Tóc cậu ta hơi tối, quầng mắt thâm sì, tơ máu phủ kín tròng mắt cậu ta.
Lâm Nguyên vẫn nhìn cậu ta chằm chằm, cười khẽ.
Đoạn Kỷ Viêm.
Cậu ta bước nhanh đến, vung tay lên đấm thẳng vào cậu.
Lâm Nguyên có thể trốn, nhưng cậu không, cậu đứng yên ăn một cú đấm này.
Máu đỏ chảy ra từ khóe miệng cậu, Lâm Nguyên bị đau "Shhh" khẽ một tiếng, không những không giận mà còn ngẩng đầu cười cợt nhìn Đoạn Kỷ Viêm.
Đoạn Kỷ Viêm bị phản ứng của cậu làm cho ngẩn người, nhưng cậu ta nhanh chóng khôi phục sắc mặt: "Mấy ngày nay không biết mày chết dí ở đâu, bây giờ mày bị tao bắt được rồi, mày đừng mơ tưởng được lành lặn trở về!"
Lâm Nguyên nhàn nhạt mở miệng: "Sao phải thế? Sao phải cố chấp như thế?"
"Cố chấp? Hờ." – Đoạn Kỷ Viêm cười lạnh: "Hôm đó mày hại tao mất mặt trước mọi người, bây giờ lại hỏi sao tao phải cố chấp?"
Lâm Nguyên nghe vậy không khỏi nhướng màu, cậu cứ tưởng rằng Đoạn Kỳ Viêm ra tay với cậu vì Diệp Lâm Thâm.
Bây giờ xem ra.
Kiếp trước tình yêu cậu ta dành cho Diệp Lâm Thâm cũng chỉ như thế mà thôi, cậu ta cũng chỉ yêu vẻ bề ngoài của Diệp Lâm Thâm, yêu những gì có thể thỏa mãn tâm hư vinh của cậu ta mà thôi.
"Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, tự mày đăng cái gì lên mạng chẳng lẽ mày không biết? Bị người ta vạch mặt rồi lại đến tránh tao?"
"Nếu không phải mày dính lấy giáo sư Diệp! Sao tao phải đăng những cái đấy lên!"
Lâm Nguyên bị cậu ta làm cho tức cười, cậu nhìn thẳng vào mắt Đoạn Kỷ Viêm, chậm rãi nói: "Nói cho cùng, cũng vì mày ghen tị tao được ở bên giáo sư Diệp thôi?"
Đoạn Kỷ Viêm bị chọc trúng nỗi đau, cậu ta không nhịn được nữa, móc ra con dao nhỏ sắc bén giấu trong túi, đâm về phía Lâm Nguyên.
"Hôm nay tao sẽ không cho mày yên ổn ra khỏi đây!"
Lâm Nguyên nghe vậy bật cười.
Cậu không ngờ Đoạn Kỷ Viêm lại dám làm đến bước này, mấy ngày nay mơ mơ màng màng (ân ái trên giường) với Diệp Lâm Thâm làm cậu quên mất.
Phản ứng thản nhiên của Lâm Nguyên khiến Đoạn Kỷ Viêm khiếp sợ: "Mày không sợ à?"
"Sợ chứ, mày dám không?" – Lâm Nguyê vừa nói vừa bước chậm về phía cậu ta.
Ngay khi cậu sắp chạm vào mũi dao, Đoạn Kỷ Viêm đột nhiên lùi ra sau, ngã dựa vào xe.
"Là tao sợ hay mày sợ?"
Đoạn Kỷ Viêm định nói gì đó, đột nhiên có tiếng còi cảnh sát truyền đến.
Lâm Nguyên liếc sang phía sau cậu ra, cười cười, nói: "Được rồi, không còn thời gian chơi với mày nữa đâu."
Ngay sau đó cậu tóm lấy con dao trên tay Đoạn Kỷ Viêm, máu đỏ tươi chảy xuống nhưng cậu dường như không hề thấy đau mà rất có hứng thú "thưởng thức" vẻ mặt khiếp sợ của Đoạn Kỷ Viêm. Rồi đột nhiên cậu lùi ra sau, trên khuôn mặt là biểu tình đau đớn ngồi xuống đất, máu đỏ nhuộm đẫm chiếc áo trắng của cậu như đóa hồng đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng, chói mắt cùng cực.
"Nguyên Nguyên!"
Lâm Nguyên yếu ớt nhìn sang phía Diệp Lâm Thâm đang chạy đến, tay cậu đau đến mức ngã gục xuống mặt đất.
Cảnh sát nhanh chóng khống chế Đoạn Kỷ Viêm, cậu ta như kẻ điên nhìn Lâm Nguyên và Diệp Lâm Thâm, gào thét: "Lâm Nguyên, cái con mẹ nhà mày!! Mày là thứ giả tạo! Tao đjt con mẹ nhà mày!"
Diệp Lâm Thâm lạnh lùng liếc Đoạn Kỷ Viêm, hắn cẩn thận nắm lấy bàn tay vẫn còn nhuốm máu của cậu, bế cậu dậy: "Nguyên Nguyên, em nhất định không được xảy ra chuyện gì..."
•
Chạng vạng, mặt trời còn chưa xuống núi, ánh nắng vàng cuối ngày xuyên qua tầng mây cao như phủ thêm một lớp lụa hồng.
Trong bệnh viện dày đặc mùi thuốc gay mũi.
Lâm Nguyên nhìn nhìn Diệp Lâm Thâm vẫn luôn ngồi bên cạnh mình, cười nói: "Anh đừng lo, em không sao."
"Bác sĩ cũng nói em bị hoảng sợ, vết thương cũng không sâu, anh còn lo gì nữa?"
Diệp Lâm Thâm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của cậu, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, rồi ôm cậu vào lòng.
"Thế này mà không sâu?"
"Được rồi, rất sâu..."
Không khí lại phát triển theo hướng không được bình thường lắm...
•
"Nguyên Nguyên."
"Hửm? Sao thế?"
"Sau này, anh sẽ không để em bị thương nữa."
Lâm Nguyên ôm chặt eo hắn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên mặt hắn, từ lông mày đến môi, nhìn ngắm thật kỹ, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một chút.
"Được."
Đời này, cuối cùng cũng có được trái tim của anh, cả đời.
Đúng, cả đời...
Diệp Lâm Thâm xoa nhẹ mái tóc mềm của Lâm Nguyên, đột nhiên nói: "Nguyên Nguyên, anh yêu em."
Lâm Nguyên sửng sốt, nước mắt tràn ra.
"Em sao thế?" – Diệp Lâm Thâm vội vàng ôm lấy mặt cậu lau nước mắt.
Hai đời......
Cuối cùng cậu cũng chờ được những lời này.
"Em cũng yêu anh."
【 Đôi lời của tác giả:】
Có hai môn lo lắng nhất, một môn thấp hơn điểm tuyệt đối ⅓, 1 môn thấp hơn 1/N. Được lắm, quả xoài này nhà này được lắm —
•
Cảm ơn các bạn độc giả đáng iu, đừng vội, vẫn còn một ngoại truyện nữa
( ˘ ³˘)
Yêu mọi người nè ~~