Ngày Phúc Gia chết, trong thành đại loạn. Ngoài thành mơ hồ nghe thấy tiếng quát tháo của phản quân.
Bên ngoài đêm xuân mát mẻ, mưa rơi tí tách.
Nàng đứng dưới tán cây hoa hòe trong tiểu viện, nhìn cá nhỏ trong ao uyển chuyển bơi lội, buồn chán vươn tay muốn hứng một chút nước mưa.
Đột nhiên, tỳ nữ Bạch Hòa xông tới.
Nàng nhỏ giọng nói: "Điện hạ, đội nhân mã của Triệu tướng quân và Lan tướng quân đã hạ trại cách thành trăm dặm. Chỉ vài ngày nữa là công thành, bọn họ sợ ngoại thành vườn không nhà trống.. làm thương tổn điện hạ nên phái người tới đón người đi."
Mấy tháng trước, phản quân truyền tin tới. Bọn họ tìm được đứa con thất lạc của tiên đế, hy vọng Phúc Gia trưởng công chúa trở về giám quốc, chấn chỉnh đất nước.
Dưới quyền của phản quân.. chấn chỉnh đất nước sao?
Phúc gia có chút buồn cười, nàng theo tỳ nữ chạy ra ngoài.
Sống trong cảnh giam cầm nhiều năm làm cho làn da nàng tái nhợt, thân thể suy nhược.
Đối với nàng mà nói, bị huynh tỷ giam cầm hay sắp trở thành con rối của phản quân cũng không khác gì nhau.
Chỗ tốt duy nhất là có thể đi ra khỏi cánh cửa cung này trong chốc lát.
Trong hành cung, khắp nơi đều là thi thể của cấm vệ quân. Phúc gia chết lặng bước đi trên mặt đất đầy máu thịt tanh tưởi, một nhóm người mặc đồ đen mang đao bảo vệ nàng: "Lan tướng quân chỉ cách nơi này hai mươi dặm, rất nhanh sẽ đến tiếp ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-ga-cho-thu-linh-phan-quan/2896482/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.