Phúc Gia cười nói: "Lập tức cự tuyệt vậy sao? Ta cứ tưởng ngươi sẽ đắn đo một chút. Yên tâm đi, sẽ không để ngươi làm việc gì quá giới hạn đâu."
Lan Phong thấy Phúc Gia đã tính trước mọi việc, đành phải thay đổi cách nói: "Thái tử thì có gì cần quản giáo chứ?"
Phúc Gia dựa lưng vào vách xe, suy nghĩ một chút: "Rất nhiều."
Thật ra cũng không nhiều đến vậy.
Có điều kiếp trước, thái tử chết thảm như vậy, ít nhiều gì cũng có liên quan đến tính cách của hắn. Nếu muốn tránh những chuyện thế này, tất nhiên phải thay đổi từ gốc.
Hơn nữa, nàng cần một cơ hội cho Lan Phong chính thức tiến cung để giúp đỡ nàng. Cũng để cho vận mệnh của hắn và thái tử gắn kết với nhau.
Hai người trao đổi một chút, từ Đông Hoa Môn tiến vào hoàng thành. Phúc Gia cho Bạch Hòa đưa lễ vật đến cho thái tử trước, rồi mới lên một chiếc xe nhỏ đi đến điện Khôn Ninh.
Hoàng môn nội thị Thái Ngọc Tập nghênh đón từ xa: "Phúc Gia điện hạ, Lan phò mã, bệ hạ ở bên trong vừa nhắc đến ngài."
Phúc Gia vịn tay Lan Phong bước xuống xe, nói Bạch Hòa ban thưởng cho mấy hoàng môn, cười nói: "Còn phải cảm tạ Thái đô tri lúc trước đi Tịnh Châu truyền chỉ cho phò mã."
Thái Ngọc Tập nhìn thoáng qua Lan Phong, nhẹ thở dài: "Có thể làm chút chuyện cho hậu nhân của Lan tri châu là may mắn của lão nô."
Đoàn người đến gần điện Khôn Ninh, đế hậu đang trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-ga-cho-thu-linh-phan-quan/2896476/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.