Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn vào đôi con ngươi màu vàng tràn đầy sắc bén của Cảnh Tùy, nghe từng lời lạnh nhạt phát ra từ miệng anh ta, cảm động tới nổi nghẹn họng cạn lời.
Anh hỏi tôi định làm thế nào? Tôi đương nhiên là định ‘ghen ghét’ rồi đi tìm Ninh Ngọc gây chuyện chứ sao nữa!
Kỷ Lăng chớp mắt, lộ ra vẻ mặt đau lòng tuyệt vọng, dường như hoàn toàn không thể chấp nhận được đáp án thế này, cậu lẩm bẩm nói: “Không thể nào, sao anh có thể thích một tên dân đen như vậy…”
Kỷ Lăng nghe thấy lời này thật sự vui tới mức dâng trào nước mắt, dùng giọng điệu tức điên truy vấn: “Em thích anh như vậy, tại sao anh không thích em?”
Cảnh Tùy bật cười, thanh âm lạnh nhạt, ánh mắt đùa cợt: “Ai nói người khác thích tôi thì tôi nhất định phải đáp lại? Vậy tôi phải thích bao nhiêu người đây chứ?”
Nụ cười của anh ta cực kỳ bình tĩnh, cũng không có chút khinh bỉ coi thường nào, thậm chí có thể nói là ưu nhã đẹp mắt, ngay cả độ cong ở khóe môi cũng vô cùng hoàn mỹ, nhưng càng bình tĩnh lạnh nhạt thế này thì lại càng khiến người ta cảm thấy anh ta không thèm đặt mình vào mắt.
Sắc mặt Kỷ Lăng trắng bệch, cắn môi, cứ như không chịu chấp nhận sự thật mà nhất quyết phải có một đáp án mới được: “Tên Ninh Ngọc kia chỉ là một tên dân đen, có gì đáng cho anh thích chứ? Em có chỗ nào không bằng anh ta?”
Cảnh Tùy nhướng mày, giống như vừa nghe thấy lời gì đó cực kỳ nực cười, anh ta nhìn Kỷ Lăng một cái thật sâu, phát ra một tiếng cười nhẹ, chậm rãi rõ ràng nói: “Ngoại trừ thân phận quý tộc này ra, có chỗ nào cậu hơn cậu ấy?”
Cho dù lúc này anh ta vẫn chưa có ý gì với Ninh Ngọc, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc anh ta coi thường một tên ăn chơi như Kỷ Lăng.
Mà loại ăn chơi không tự biết điều như Kỷ Lăng, ở trong các quý tộc Đế quốc hiện nay lại không phải số nhỏ, bọn họ đắm chìm trong xa hoa phú quý, đã sớm quên mất ban đầu mình cũng chỉ là một nhân loại nhỏ bé, bọn họ say mê trong quyền thế địa vị hiện tại của mình, bỏ qua những kẻ yếu mà bọn họ coi thường kia, mà không biết những người này cũng có tiềm lực và sự uy hiếp cực lớn.
Cho dù bây giờ Đế quốc có vẻ vô cùng lớn mạnh, nhưng những quý tộc sa đọa thối rữa này rồi cũng sẽ trở thành nguyên nhân khiến Đế quốc suy vong.
Kỷ Lăng tỏ vẻ tán đồng với lời nói này, thầm nghĩ vẫn là nam chính đi theo tình tiết truyện là tốt nhất! Cậu vui vẻ nghĩ cuối cùng mình cũng có lý do để đi tìm Ninh Ngọc quyết đấu rồi! Đây là tình tiết quan trọng phụ họa cho năng lực của Ninh Ngọc cùng với việc thúc tiến tình cảm công thụ đó!
Cho dù trong lòng hưng phấn, nhưng trên mặt Kỷ Lăng vẫn lộ ra vẻ mặt bị sỉ nhục, cậu không dám tin mà nói: “Anh, anh cảm thấy em không bằng anh ta!”
Cảnh Tùy hờ hững nhìn cậu, trong đôi đồng tử màu vàng tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt.
Cho dù không nói câu nào, nhưng chỉ cần đối diện với đôi mắt hờ hững kia, sẽ khiến người ta cảm thấy mình cứ như một đứa vô dụng đang vô cớ gây rối, hệt như một câu chuyện cười.
Kỷ Lăng lảo đảo lui về sau hai bước, lộ ra vẻ mặt bi thương cực độ, suy đoán hôm nay như thế là đủ rồi, khi đang định xoay người rời đi thì đột nhiên lại bị một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh kéo lại, cánh tay rắn chắc vững vàng kia ôm chặt cậu vào một vòng ôm nóng bỏng, dùng sức mạnh tới mức gần như khiến cậu thở không nổi!
Kỷ Lăng ngạc nhiên quay đầu lại, liền đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng sắc bén như lưỡi đao của Brendon, trong đồng tử màu xám của người đàn ông không hề che giấu vẻ lo lắng cùng thương tiếc.
Sắc mặt Kỷ Lăng thật sự trắng bệch luôn: “…”
Người anh em, anh đừng thế này, anh thế này tôi sợ lắm.
Brendon vào cung gặp Cảnh Tùy, muốn bàn bạc với anh ta về những hành động bất thường gần đây của Carlos, anh ấy hoài nghi Carlos cũng trùng sinh, Carlos đã trùng sinh thì đối với bọn họ chắc chắn là một sự uy hiếp cực lớn, chuyện đã đến mức không thể chậm trễ nữa.
Nhưng không ngờ vừa bước vào lại thấy được cảnh tượng thế này.
Cậu thiếu niên mang vẻ mặt hoảng hốt lùi về sau một bước, đôi mắt màu xanh dương nhìn về phía Cảnh Tùy đã tràn đầy tuyệt vọng cùng đau đớn, tức thì khiến lòng người ta như bị tóm chặt lấy.
Brendon cực kỳ quen thuộc với Cảnh Tùy, cho dù không thấy được cảnh tượng trước đó thì cũng có thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng anh ấy vừa phẫn nộ lại vừa buồn bã, cảm thấy oán giận thay cậu thiếu niên.
Tuy cậu thiếu niên này không đủ mạnh mẽ, nhưng thật ra nội tâm lại rất dũng cảm, nhỏ bé như cậu ấy không những có thể vượt qua núi đao biển lửa cứu tôi, còn có thể không màng tất cả mà cứu cậu ra từ trong nguy hiểm, thậm chí cuối cùng chết trong tay Carlos.
Cậu có tư cách gì khinh thường cậu ấy?
Khinh bỉ cậu ấy, tổn thương cậu ấy như vậy?
Brendon vừa nghĩ tới đây thì gần như đã tức điên lên, anh ấy ôm chặt Kỷ Lăng, bảo vệ cậu trong lòng, dùng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn về phía Cảnh Tùy, lạnh lùng nói: “Cậu đang làm gì thế hả?”
Hàng mày Cảnh Tùy hơi chau lại, lần trước ở yến hội anh ta đã cảm thấy Brendon có gì đó không đúng rồi, bây giờ lại lần nữa thấy Brendon bảo vệ Kỷ Lăng như vậy, ánh mắt anh ta không khỏi trầm xuống, môi mỏng mím chặt.
Kỷ Lăng thấy cảnh tượng này thì có hơi sững người, nhưng rất nhanh đã sực tỉnh lại, sợ Brendon đã trùng sinh này tiếp tục đối đầu với Cảnh Tùy, nói ra những lời không nên nói, gây rắc rối cho tình tiết truyện mà cậu phải làm, cuối cùng cậu cũng lộ ra vẻ mặt hơi lo lắng.
Anh có trùng sinh hay không không quan trọng, không sao cả, mặc kệ mấy người muốn sao cũng được… nhưng đừng làm hỏng chuyện của tôi chứ, đừng làm hư nam chính thân thiết đáng yêu của tôi mà!
Kỷ Lăng chớp đôi mắt ngập nước của mình, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Anh buông tôi ra!”
Vừa nãy Brendon lo lắng thương tiếc nên vô thức trực tiếp ôm lấy Kỷ Lăng, lúc này thấy cậu đỏ mắt giãy dụa, lòng anh ấy nhói lên, lập tức liền thả tay ra.
Kỷ Lăng xoay người chạy đi.
Brendon hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Tùy một cái, lại nhìn Kỷ Lăng đã chạy ra xa, ánh mắt chấn động, không chút do dự liền quay đầu đuổi theo.
Kỷ Lăng vừa chạy vừa dựng thẳng tai lắng nghe tiếng động đằng sau, thấy Brendon quả nhiên đã đuổi theo tới liền thở phào một hơi, cuối cùng cũng dụ Brendon ra khỏi bên cạnh Cảnh Tùy rồi, cậu phải tìm cơ hội một mình giải quyết cái phiền phức này đã.
Cậu linh hoạt chạy vào rừng cây trong cung đình mà mình quen thuộc, sau khi rẽ một cái, tầm mắt nhanh chóng xẹt qua cục đá trên mặt đất, cố ý không thèm nhìn mà xông tới, rầm một tiếng té ngã xuống đất, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau rát, đậu má… té đau quá a a a a!
Vừa nghĩ tới sự hy sinh vì sự nghiệp diễn xuất của mình, nước mắt cậu đã nhịn không được mà trào ra, cậu ngồi trên mặt đất quay người đi, thấy Brendon bước nhanh tới, duỗi tay muốn đỡ cậu dậy.
Kỷ Lăng chống hai tay xuống đất lùi về sau một chút, sắc mặt trắng bệch, vừa hoảng sợ vừa xa lạ nói: “Anh đừng qua đây!”
Brendon nhìn cậu thiếu niên ngồi trên đất, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ cùng xa cách, thân mình thon dài hơi hơi run rẩy, cảnh tượng này cứ như một cây kiếm đâm vào lòng anh ấy, mình đáng sợ đến thế sao? Thật ra anh ấy chưa từng làm hại cậu mà…
Kỷ Lăng thế này khiến anh ấy khó mà tiếp tục được, nhưng Brendon nghĩ tới kiếp trước, nhớ lại chuyện Kỷ Lăng vì nghe thấy những lời đồn trên mạng, lại bị Cảnh Tùy kích thích, trong lòng ghen ghét nên đi khiêu chiến Ninh Ngọc, cuối cùng trở thành chuyện cười cho toàn mạng… anh ấy vẫn kiên định bước lên trước một bước, nghiêm túc nhìn vào mắt Kỷ Lăng, khàn giọng nói: “Tôi sẽ không làm hại cậu đâu.”
Thật ra câu nói này lần trước Brendon cũng đã từng nói, chẳng qua khi đó Kỷ Lăng không hề liên tưởng đến chuyện anh ấy trùng sinh, vì vậy không hề tin tưởng, nhưng bây giờ trong lòng cậu đã có chút nắm chắc, nghĩ đến chuyện Brendon cũng không phải một người giả dối thích nói dối nên cũng không còn sợ nữa.
Nhưng cho dù là vậy, Kỷ Lăng vẫn giả vờ mang vẻ mặt nghi ngờ, cảnh giác nhìn Brendon: “Vậy anh tìm tôi có chuyện gì?”
Brendon thấy Kỷ Lăng cuối cùng cũng chịu nghe lời mình nói liền cố gắng lộ ra vẻ mặt dịu dàng: “Tôi muốn nói với cậu, cậu không thua kém Ninh Ngọc, không cần phải chứng minh điều gì với người khác.”
Kỷ Lăng: “…”
Người anh em, anh đã để lộ sự thật mình trùng sinh rồi!
Brendon nghiêm túc nhìn Kỷ Lăng, trong lòng anh ấy thật sự nghĩ như vậy, câu nói đó không hề có chút giả dối nào.
Kiếp trước anh ấy đúng thật đã bị biểu hiện ăn chơi này của Kỷ Lăng che mờ hai mắt, không nhìn thấy được tấm lòng đẹp đẽ chân chính của cậu thiếu niên, nhưng kiếp này sẽ không như vậy đâu.
Từ xưa tới nay giá trị võ lực luôn không phải tiêu chuẩn tuyệt đối để đo lường một con người, tuy Ninh Ngọc cực kỳ mạnh mẽ xuất sắc, nhưng Kỷ Lăng cũng không hề thua kém, anh ấy từ tận đáy lòng mà cho rằng, tuy thiếu niên nhỏ bé, nhưng cậu lại có một nội tâm dũng cảm kiên định cố chấp không thua bất kỳ một người nào.
Chỉ tiếc bởi vì sự coi thường cùng không thèm để ý của Cảnh Tùy, lại cộng thêm sự chỉ dẫn của đám bạn bè xấu xa bên cạnh mà khiến cậu từng bước đi vào con đường sai lầm, cuối cùng khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh không còn đường lui.
Kiếp này anh ấy không hy vọng cậu thiếu niên này sẽ một lần nữa đi vào con đường của kiếp trước.
Cậu vốn dĩ có thể sống tốt hơn.
Brendon cúi người, cẩn thận đỡ Kỷ Lăng dậy, động tác dịu dàng trước nay chưa từng có, cứ như đang đỡ lấy một báu vật dễ vỡ.
Anh ấy đau lòng nhìn vào vệt máu do bị té trong lòng bàn tay cậu thiếu niên, nâng tay cậu lên, dùng tay áo của mình nhẹ nhàng lau đi vết máu của cậu, trầm giọng nói: “Cậu rất tốt, thật đấy.”
Kỷ Lăng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Brendon, thấy anh ấy trịnh trọng nói ra những lời như vậy, lời khen tặng đơn giản thế này so với đám người Carlos thì có vẻ quá mức đơn sơ, từ ngữ cũng không trau chuốt, nhưng đối với người đàn ông không giỏi ăn nói này thì gần như đã là tất cả những gì anh ấy có thể biểu đạt rồi… anh ấy đang rất nghiêm túc mà khẳng định giá trị của cậu.
Nhưng Kỷ Lăng lại đúng là khóc không ra nước mắt.
Tuy kiếp trước mình đã cứu Brendon một lần, nhưng cậu đã rất thành công dùng lời nói ác độc của mình để mài mòn hết hảo cảm của Brendon dành cho mình, vô cùng thuận lợi khiến Brendon đến cuối cũng không thật lòng thích cậu.
Sao sống lại một lần, anh lại đột nhiên phát hiện ra cái tốt của tôi thế?
Một Nguyên soái quyết đoán yêu hận rõ ràng, kiên định không đổi đâu rồi? Nam phụ thâm tình yêu thầm Ninh Ngọc đâu rồi?
Làm người mà dễ thay đổi thế này không tốt lắm đâu!
Nhưng bất cứ chuyện gì trên thế giới này cũng không thể ngăn cản quyết tâm về nhà của mình, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản việc mình tiếp tục đi theo tình tiết truyện đâu!
Kỷ Lăng lại lần nữa dùng đến kỹ năng tôi không tin tôi không nghe của mình, cậu dùng ánh mắt không tin tưởng mà nhìn Brendon, lớn tiếc chỉ trích nói: “Anh đừng lừa tôi, anh sẽ cảm thấy tôi không kém hơn Ninh Ngọc sao? Ninh Ngọc rõ ràng là thuộc hạ mà anh thích nhất, nếu không phải anh, tên dân đen như anh ta sẽ có cơ hội được nổi danh sao?”
Ánh mắt Brendon tràn đầy vẻ đau đớn, không còn lời gì để nói lại, bởi vì Kỷ Lăng nói đúng, Ninh Ngọc đúng thật là do anh ấy đề cử, anh ấy mở miệng nói: “Tôi…”
Trên mặt Kỷ Lăng đầy vẻ ‘cái tên lừa đảo nhà anh đừng hòng lừa gạt tôi’, cậu dùng sức đẩy anh ấy ra, thở dốc nói: “Anh nói như vậy là sợ tôi tìm Ninh Ngọc gây chuyện chứ gì? Đừng có nằm mơ, mặc kệ anh nói gì tôi cũng sẽ không tha cho anh ta đâu! Anh cứ chờ mà xem!”
Brendon: “Tôi không phải…”
Kỷ Lăng: “Anh chính là như vậy!”
Brendon: “Tôi…”
Kỷ Lăng: “Đừng hòng lừa tôi!”
Brendon: “Cậu…”
Kỷ Lăng: “Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi không kém hơn Ninh Ngọc, cái tên dân đen kia cứ chờ chết đi!”
Nói xong cậu liền phẫn nộ xoay người chạy đi, chạy hai bước lại quay đầu cảnh cáo nói: “Anh đừng có mà qua đây, anh còn qua đây tôi sẽ hét lên, dì Shaman chắc chắn sẽ làm chủ thay tôi!”
Brendon: “…”
Anh ấy đã dùng hết mọi cách nhưng cậu thiếu niên lại chẳng nghe lọt nửa lời, căn bản không cách nào ngăn cậu lại được nữa, chỉ có thể một lần nữa nhìn cậu rời đi.
Brendon căng chặt mặt mày, trong mắt có đau đớn hối hận buồn bã đan xen, anh ấy dùng sức đè nén cảm xúc khổ sở giống như ghen ghét trong lòng xuống, tay phải siết chặt… thật ra chuyện Kỷ Lăng không nghe lời anh ấy nói, cũng đã nằm trong dự liệu của anh ấy.
Bởi vì trong lòng Kỷ Lăng chỉ có Cảnh Tùy, chỉ có Cảnh Tùy có thể khiến cậu vui vẻ, khiến cậu cười đùa, cũng có thể khiến cậu đau đớn, khiến cậu buồn bã… Sự hờ hững coi thường của Cảnh Tùy mới là nguồn gốc khiến cho Kỷ Lăng dù nhận đau đớn nhưng vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ, cho dù mình có nói cả ngàn câu vạn câu cũng không bằng một câu nói, một ánh mắt của Cảnh Tùy.
Nhưng rõ ràng Cảnh Tùy biết hết thảy những chuyện này, anh ta lại vẫn không thèm để ý mà làm tổn thương cậu, nhìn cậu từng bước đi về phía con đường không còn cách nào quay đầu kia.
Trong mắt Brendon cuộn trào tức giận, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngay cả ở kiếp trước khi Cảnh Tùy và Ninh Ngọc ở bên nhau, anh ta cũng chưa từng tức giận đến vậy, khi đó anh ta chỉ bình tĩnh chúc phúc Ninh Ngọc, chấp nhận sự thật này… Nhưng lần này chỉ cần nghĩ tới những tổn thương mà Cảnh Tùy đã gây ra cho cậu thiếu niên ấy, lại nghĩ tới kết cục của kiếp trước, anh ấy liền không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.
Brendon mang vẻ mặt lạnh lẽo quay trở lại cung điện Cảnh Tùy, liền thấy Cảnh Tùy đang lạnh nhạt ở đó cho con Liệp Vân Thú kia ăn, dường như tất cả những gì xảy ra khi nãy đều không gây ra chút gợn sóng nào trong lòng anh ta.
Cảnh Tùy nghe thấy tiếng động liền chậm rãi quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn Brendon, nói: “Cậu về rồi à.”
Ánh mắt Brendon ngưng đọng lại, bước nhanh về phía trước, dưới mái tóc màu đỏ sậm là đôi đồng tử màu xám đang cuồn cuộn hắc ám, nhìn chằm chằm vào người đàn ông gần như ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều vẫn luôn không có chút cảm xúc thay đổi này.
Có lúc Brendon thậm chí còn nghi ngờ, trong mắt người đàn ông này ngoại trừ hoàng quyền Đế quốc ra thì còn có chuyện gì có thể khiến anh ta xúc động nữa?
Anh ta lại nhớ tới kiếp trước.
Kiếp trước khi mình chạy đến liền vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng cậu thiếu niên xả thân ngăn lại trước mặt Carlos, chết đi trong lòng Cảnh Túy… kiếp trước cho dù trong lòng anh ấy có rất nhiều định kiến với cậu thiếu niên ấy, nhưng vào khoảnh khắc đó anh ấy vẫn xúc động.
Anh ấy chưa từng biết tình yêu của một người lại có thể thuần túy, mãnh liệt như thiêu thân lao đầu vào lửa như vậy, cho dù buông bỏ tất cả cũng không hề hối hận.
Nhưng Cảnh Túy thì sao?
Anh ta chỉ cực kỳ bình tĩnh chấp nhận sự thật, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi, đầu tiên là giải quyết Carlos, sau đó xoay người ôm lấy thi thể cậu thiếu niên, tự tay đưa cậu thiếu niên ấy về lại dinh thự Công tước của Kỷ Đình, đối mặt với Kỷ Đình đang đau thương tột độ lại biểu thị mình sẽ tiến hành bù đắp cho ông ấy… từ đầu đến cuối, đều cực kỳ rõ ràng rành mạch, bình tĩnh lý trí xử lý tất cả mọi chuyện.
Rồi sau đó, giải trừ hôn ước với Ninh Ngọc.
Cũng vào lúc đó, Brendon mới nhận ra thật ra anh ta cũng không yêu Ninh Ngọc đến vậy.
Hôn ước với Ninh Ngọc đối với anh ta mà nói càng là một loại yêu cầu chính trị, sau khi Carlos đã chết thì vụ liên hôn này cũng gần như không cần thiết nữa, vì vậy hai người bọn họ liền tự nhiên kết thúc đoạn quan hệ này.
Còn về cái chết của cậu thiếu niên thì chỉ giống như một hạt bụi nhỏ bé không đủ nhắc đến, bị nhẹ nhàng xóa đi, lại giống như một điều cấm kỵ dù hiểu rõ nhưng không thể nói ra, cũng không ai nhắc đến.
Rất nhiều năm sau đó, khi Brendon nhớ lại cậu thiếu niên rực rỡ lại giống như sao băng chợt sáng lại vụt tắt này.
Anh ấy cứ luôn cảm thấy nghi hoặc, có phải Cảnh Tùy cũng giống như anh ấy, cũng từng vào đêm đen vì điều này mà hối hận, chỉ tiếc là ở kiếp trước, cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh ấy cũng chưa từng thấy được nội tâm thật sự của Cảnh Tùy.
Từ một góc độ nào đó, anh ta vẫn luôn là một đế vương đủ tư cách, bình tĩnh lý trí, lạnh nhạt vô tình.
Sẽ không thật sự đặt bất cứ ai vào trong lòng.
Khi xưa Brendon lựa chọn ủng hộ Cảnh Tùy cũng là vì nhìn trúng tính cách của anh ta, cho rằng anh ta là một người thống trị đáng để phục tùng, cũng là một người bạn có thể tin tưởng, nhưng giờ khắc này… Brendon nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông ấy, lần đầu tiên oán hận vẻ lạnh nhạt này của anh ta.
Cảm thấy không đáng thay cho cậu thiếu niên ấy.
Cậu có thể không thích cậu ấy, thậm chí xa cách cậu ấy, nhưng không cần thiết phải làm tổn thương cậu ấy, thật ra chỉ cần cậu hơi khoan dung yêu thương cậu ấy nhiều hơn một chút thì cậu ấy cũng sẽ không rơi vào bước đường này, nhưng cậu đã không làm như vậy.
Nhìn qua thì có vẻ cậu chẳng làm gì cả, nhưng lại cứ luôn hờ hững lạnh nhạt, tiện tay đẩy cậu ấy vào vực thẳm càng sâu hơn.
Brendon hít sâu một hơi, đột nhiên tiến lên trước nắm lấy cổ áo Cảnh Tùy, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, chậm rãi nói: “Lần trước tôi đã nói rồi, cậu đừng đối xử với cậu ấy như vậy.”
Tầm mắt Cảnh Tùy lướt qua mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Brendon, đôi mắt màu vàng dần dần trầm xuống, hơi thở lạnh lẽo ác liệt khiến bầu không khí xung quanh gần như đông cứng lại, một khi khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén kia trở nên không có cảm xúc thì uy nghiêm đế vương liền lập tức hiện rõ ra.
Đúng là anh ta cần sự ủng hộ của Brendon, cũng tán đồng con người Brendon, nhưng điều này không đại diện cho việc anh ta có thể bao dung cho việc Brendon đột nhiên mạo phạm mình.
Cảnh Tùy nhìn vào anh ta, môi mỏng hơi hé, thốt ra từng chữ lạnh lẽo: “Tôi nghĩ, chúng ta nên nói chuyện một chút.”
…
Sau khi Kỷ Lăng tách khỏi Brendon liền lau sạch mắt mình, sau đấy vỗ vỗ quần áo dính đầy bụi của mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà quay lại chỗ mẹ.
Phu nhân Marina thấy cậu quay lại nhưng cũng phát hiện ra cảm xúc có hơi trầm lắng của con trai mình, bà quan tâm hỏi: “Con trai, con sao thế?”
Kỷ Lăng rũ mắt nói: “Không sao mẹ ạ.”
Phu nhân Marina và phu nhân Shaman nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ mặt lo lắng, Kỷ Lăng là tâm can bảo bối của hai người họ, hai người họ cũng biết đến tình cảm mơ hồ của Kỷ Lăng dành cho Cảnh Tùy, nhưng… lại không thấy Cảnh Tùy thích Kỷ Lăng bao nhiêu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không vui à?
Phu nhân Shaman có hơi khó xử, cho dù mình có thích nhóc Kỷ Lăng đáng yêu tới mức nào đi nữa cũng vô dụng, đứa con trai kia của mình là một người có ý nghĩ riêng, loại chuyện này không thể miễn cưỡng được, nó cũng sẽ không nghe lời mình, vậy là chỉ đành giả vờ không phát hiện sự bất thường của Kỷ Lăng mà cười nói: “Tiểu Lăng, có thời gian thì vào cung chơi với dì nhiều hơn nhé, nếu con không đến là dì sẽ giận đó.”
Tuy Kỷ Lăng giả vờ không sao, nhưng một khi nghĩ tới Brendon có lẽ sẽ phá hỏng cục diện thì tâm trạng vẫn khó mà vui vẻ nổi, liền suy sụp nói: “Vâng.”
Phu nhân Shaman nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Phu nhân Marina thấy bộ dáng này của con trai cũng không tiện ở lại lâu nữa, vì vậy đành chào tạm biệt phu nhân Shaman, dẫn theo Kỷ Lăng về nhà.
Kỷ Lăng vừa về đến nhà liền tránh khỏi phu nhân Marina, nhốt mình vào trong phòng.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, tuy rất có thể Brendon là vì sự áy náy của kiếp trước mà đối với mình có hơi không nỡ, chạy đến trước mặt Cảnh Tùy nói bậy bạ, nhưng mình nhất định phải tin tưởng Cảnh Tùy, phải tin vào sự lạnh lùng vô tình của nam chính, sẽ tuyệt đối không vì mấy lời bậy bạ của Brendon mà trở nên thích cái tên pháo hôi ác độc là mình, chỉ cần mình nghiêm túc tự tìm đường chết, thì tình tiết truyện chắc chắn vẫn còn cứu được!
Còn về chuyện hôm nay mình thành công bị vả mặt ở chỗ nam chính, vì vậy đã có được lý do khiêu chiến Ninh Ngọc.
Kiếp trước mình cũng làm vậy rồi thuận lợi tiến hành hết đoạn tình tiết này, sau khi nhìn thấy tin đồn của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc thì cảm thấy không cam tâm mà đi đến chất vấn, nhưng lại bị Cảnh Tùy cho rằng mình không bằng Ninh Ngọc.
Vì để chứng minh, mình đã hẹn Ninh Ngọc quyết đấu, nhưng lại biết bản thân không phải đối thủ của Ninh Ngọc nên liền vô liêm sỉ không biết xấu hổ mà cho người giở trò lên cơ giáp của Ninh Ngọc, trong chiến đấu dùng thủ đoạn không chính đáng công kích Ninh Ngọc, tạo nên cơ hội cho Cảnh Tùy anh hùng cứu mỹ nhân, lại lần nữa tự vả mặt chính mình!
Nếu tất cả điều này không phải đang trong tình trạng phát sóng trực tiếp toàn mạng thì Kỷ Lăng cũng phải thừa nhận nguyên chủ là một pháo hôi ác độc có chút đầu óc, không từ thủ đoạn đối phó kẻ địch, nhưng thực tế cậu ta lại là một pháo hôi không có tẹo thông minh nào cả…
Cho dù cậu ta muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi, thì cũng đừng để trước công chúng bị người khác nhìn ra chứ!
Ở loại hoàn cảnh phát sóng trực tiếp toàn mạng, được người người chú ý, người dân của toàn Đế quốc đều đang xem, dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này để công kích Ninh Ngọc, ngoại trừ việc vừa bôi đen chính mình vừa kéo thêm thù hận ra thì còn có ích gì chứ hả a a a!
Nếu không phải có tình tiết trong nguyên tác thì có khi Kỷ Lăng còn hoài nghi nguyên chủ là cố ý muốn thành toàn cho Ninh Ngọc nữa kìa…
Loại tinh thần xả thân vì người khác thế này đúng là khiến người ta khâm phục.
Thật đúng là từ đầu đến cuối đều thể hiện rõ ràng sự ác độc cùng ngu xuẩn của một tay quý tộc ăn chơi của đế quốc.
Tuy nói như vậy, nhưng nếu mình đã kế thừa thân phận này thì phải tôn trọng nghề nghiệp mà tiến hành hết tình tiết truyện, dùng sự bỉ ổi ác độc ngu xuẩn của mình phụ họa cho sự hoàn mỹ thánh khiết của Ninh Ngọc, thuận tiện chế tạo cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho Cảnh Tùy, để anh ta tiếp tục hốt fans trong Đế quốc.
Nghĩ tới đây, Kỷ Lăng ngay lập tức một lần nữa tràn đầy ý chí phấn đấu, cậu vội vàng mở trang cá nhân của mình ra, sau khi tag Ninh Ngọc vào liền phát biểu một đống lời nói ngông cuồng tràn đầy kiêu ngạo, cậu muốn cùng Ninh Ngọc quyết đấu! Phân rõ cao thấp!
Sau khi đăng tin này lên, lập tức liền bị vô số người cùng các phóng viên lớn chia sẻ, mau chóng trở thành tin hot toàn mạng.
Kỷ Lăng, đại thiếu gia ăn chơi mà tất cả mọi người đều biết, con trai độc nhất của Đại Công tước Kỷ Đình muốn khiêu chiến thần tượng toàn dân, anh hùng chiến đấu Ninh Ngọc!
Fans Ninh Ngọc ngay lập tức nhảy vào châm chọc Kỷ Lăng từ đầu tới chân một phen, ngay cả những quý tộc đứng bên phía Kỷ Lăng cũng không biết phải mở miệng bảo vệ Kỷ Lăng thế nào, dù sao hành vi này cũng thật sự quá không biết tự lượng sức mình… Nhưng Kỷ Lăng căn bản không thèm quan tâm tới những lời châm chọc trên mạng, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào tài khoản của Ninh Ngọc, căng thẳng tinh thần đợi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được một câu trả lời của Ninh Ngọc, chỉ có một chữ: ‘Được.’ Anh ta chấp nhận lời khiêu chiến của mình rồi!.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]