Quãng đường về nhà mất khoảng 2 tiếng đồng hồ, Hà Nguyệt Tâm nói chuyện rất ít, suốt cả quãng đường cô chỉ đều nhìn cảnh sắc bên ngoài mà ngây người thôi.
Có thể về nhà sớm, Phương Viên hưng phấn đến không được, cứ kéo cánh tay Hà Nguyệt Tâm luyên thuyên không ngừng, thấy tâm trạng của Hà Nguyệt Tâm không được tốt, nên cũng im lặng hơn rất nhiều.
Hà Diễn Lạc đang nghe điện thoại: "Ờ, anh quên mất mày cũng học ở Thập Nhất Trung."
Hà Lộ Từ ở đầu dây bên kia tức đến phải gào lên: "Mấy anh rốt cuộc có phải anh trai ruột của em không vậy? Em cũng ở lại đây đến muốn nổi mốc luôn rồi, được không, bây giờ nhà trường vẫn chưa cho về nữa kìa!"
Hà Diễn Lạc chịu không nổi âm lượng của Hà Lộ Từ nên phải kéo điện thoại ra xa lỗ tai một chút, ánh mắt nhìn về phía sau một cái, cửa sổ bên cạnh ánh lên gương mặt u buồn không nói một lời của Hà Nguyệt Tâm, hai đầu lông mày của anh nhíu lại một cái, sau đó nói với người bên đầu dây bên kia một câu: "Gọi Lưu Vĩnh đến đón mày đi."
Sau đó liền cúp máy ngay.
Anh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng lên tiếng: "Tâm Tâm, sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Lời vừa ra khỏi miệng thì ánh mắt của mấy người còn lại trên xe đều tập trung hết lên người Hà Nguyệt Tâm. Trên mặt Phương Viên và Trịnh Viên đều tràn đầy nghi hoặc và lo lắng, mấy anh trai thì càng không cần phải nói rồi, giọng nói đều tràn đầy lo âu.
Hà Nguyệt Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-bon-nguoi-anh-deu-cung-chieu-toi/1193532/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.