🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hà Lộ Từ nhét điện thoại lại vào trong túi quần, không tính nông cạn với Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài nữa.
Bây giờ là tiết Vật Lý, giáo viên đã viết đầy bảng toàn công thức và ký hiệu rồi, nhưng mà anh chả hiểu chữ nào cả nên mới buồn chán mà lôi điện thoại ra coi thử xem em gái có nhắn tin gì cho anh không.
Hà Tinh Hoài cũng rảnh vừa thôi, hết chuyện đăng status đắc ý gì chứ, em gái còn ngày ngày khen anh học hành tốt nữa kìa, anh có đắc ý bao giờ chưa? Làm gì có.
Lúc trước Hà Thúy Chi bận đến không thấy bóng dáng, Loại Vòng Bạn bè trong WeChat này gần như chả thấy anh cả xài bao giờ cả, ai biết được bây giờ cứ vài ba hôm là lại đăng một lần, tất cả đều là vì để cho Hà Nguyệt Tâm like cho thôi. Anh cả tưởng rằng anh không nhìn ra sao?
Hai người bọn họ đều không phải là đối thủ của anh.
Vừa hết tiết, Tôn Càn liền vứt vở bài học của mình lên bàn Hà Lộ Từ.
"Nè, bài vở hôm nay."
Hà Lộ Từ vội lật ra ngay, rồi tìm một trang chữ viết ngay ngắn nhất, chụp liền một tấm rồi gửi ngay qua cho Hà Nguyệt Tâm xem.
Bây giờ gần như ngày nào anh đều sẽ gửi hình tập bài học qua cho em gái xem cả.
Hơn nữa em gái không những không chê anh phiền, lời khen thưởng và cổ vũ mỗi ngày đều không lập lại lần nào cả.
Thấy Hà Lộ Từ sau khi gửi hình xong thì có chút nhàn rỗi thì Tôn Càn thật sự có chút rầu rĩ: "Anh Lộ, không phải, cái thứ này cần ngày nào cũng gửi sao?"
Cậu không phải chưa từng gặp qua người muội khống, nhưng thật sự chưa gặp qua người nào muội khống như anh Lộ của cậu cả.
Việc này cũng quá khoa trương rồi đi. Vì em gái mà nghiêm túc học hành thì cũng thôi đi, còn vì để được em gái khen mà bất chấp mọi thủ đoạn.
Nghĩ tới đây, cậu nhịn không được rùng mình, quá đáng sợ rồi.
Hà Lộ Từ lười nhác nhướng mày: "Mày có chê khi được khen nhiều không?"
Bởi vì anh bắt học hành nghiêm túc, nên mới có ưu thế tự nhiên để tranh đoạt sự quan tâm của em gái hơn.
Nếu không sáng nay tại sao em gái lại nghiêm khắc giáo huấn anh hai vậy chứ?
Còn không phải bởi vì sợ đả kích lòng nhiệt tình ham học của anh ư.
Cho nên chiêu này không những có ích, mà còn phải dùng dài lâu nữa.
Tôn Càn chậc chậc hai tiếng, lắc lắc đầu, vẫn là anh Lộ của cậu gan lớn.
Gạt một lần là đủ rồi, còn muốn ngày nào cũng gạt nữa chứ.
Hà Nguyệt Tâm nhìn thì rất ngoan đó, nhưng không biết giận lên thì sẽ như thế nào nhỉ? Có khi nào đến lúc đó anh Lộ của cậu có quỳ xuống nhận sai cũng không có tác dụng gì hay không nhỉ?
Cảnh tượng anh Lộ của cậu quỳ xuống nhận sai đó, cậu thật sự là muốn nhìn thử.
Buổi tối về đến nhà, giữa anh em ba người vẫn còn dâng tràn khói thuốc súng không nhìn thấy được.
Ngày mai là cuối tuần rồi, Hà Thúy Chi hòa nhã nói: "Tâm Tâm, anh đã đặt chỗ xong rồi, tối mai cùng anh cả đi ăn không?"
Ở nhà luôn có 2 thằng em ở bên cạnh ồn ào, ra ngoài thì sẽ được yên tĩnh nhiều hơn.
Hà Tinh Hoài hứ nhẹ một tiếng: "Nếu đã là đi ăn thì mọi người cùng đi đi. Một mình anh dắt Tâm Tâm ra ngoài là muốn gì đây?"
Hà Lộ Từ: "Buổi tối mọi người đi đi, em không đi đâu, em phải ở nhà học bài."
Nói xong Hà Lộ Từ xoay đầu nhìn em gái, vẻ mặt ngầm chờ mong. Anh ngay cả cuối tuần đều muốn ở nhà học bài nè, không có ra ngoài chơi nè, anh rất chịu học đó.
Hà Nguyệt Tâm đang định nói gì đó, nghe thấy Hà Lộ Từ nói là muốn ở nhà học bài, thì có chút ngạc nhiên: "Anh tư, anh không ra ngoài chơi sao?"
Hà Lộ Từ đứng đắn lắc đầu: "Ừm, chơi bời mất ý chí, có cái thời gian đó thì còn không bằng ở nhà làm thêm mấy bộ đề. Anh có mấy bài không hiểu lắm, đợi lát Tâm Tâm chỉ anh được không?"
Nếu như anh tư đã chịu khó học như vậy rồi, có bài nào không hiểu thì Hà Nguyệt Tâm đương nhiên là đồng ý giúp đỡ rồi.
Cô vội gật đầu, lòng được an ủi rất nhiều, xem ra anh tư càng ngày càng biết cố gắng rồi.
Hà Tinh Hoài và Hà Thúy Chi quay mặt nhìn nhau một cái, ánh mắt hai người đều thể hiện chung một ý, coi nó diễn tiếp đi.
Hà Lộ Từ lui ra khỏi cuộc tranh giành, Hà Tinh Hoài và Hà Thúy Chi lại bắt đầu đấu võ mồm, xoay quanh vấn đề rốt cuộc ngày mai ai sẽ dắt Tâm Tâm ra ngoài ăn.
Hà Nguyệt Tâm thấy hai người anh trai bắt đầu tôi một câu anh một câu, thậm chí đã loáng thoáng có khuynh hướng công kích lẫn nhau thì vội nói: "Ngày mai em sẽ không đi đâu được cả."
Lời vừa nói ra thì hai người lập tức im lặng ngay.
Hà Thúy Chi nhíu mày: "Sao vậy?"
Nếu như em gái việc học mà cuối tuần cũng muốn học nữa thì có gây hại tới thân thể em ấy không nhỉ?
Hà Nguyệt Tâm nói: "Em phải giúp Ba Hứa Mẹ Hứa chuyển nhà."
Lúc vừa tan học, Hà Nguyệt Tâm nhận được điện thoại của nhân viên bán nhà hồi trước nói là tất cả thủ tục đều đã hoàn tất rồi, ngày mai là có thể vào ở được rồi.
Địa chỉ nhà của cha mẹ nuôi đã bị tiết lộ ra ngoài rồi, bây giờ vẫn còn có người hiếu kỳ mà tìm đến tận cửa quấy nhiễu nữa.
Những ngày này ba mẹ nuôi đều ở nhà trong nhà hàng xóm cả, không dám về nhà, nhưng cứ ở nhờ nhà hàng xóm hoài cũng không phải là cách.
Đúng lúc ngày mai là cuối tuần, trên đường về nhà cô có gọi điện cho ba mẹ nuôi rồi, tìm đại một cái cớ nào đó, tốt nói xấu nói mới khiến cho hai người đồng ý vào ở nhà mới được.
Cô đã tính hết cả rồi, hôm sau cô phải chuyển nhà chung với ba mẹ nuôi.
Chuyện bạo lực mạng hồi trước có ảnh hưởng tới ba mẹ nuôi của Hà Nguyệt Tâm, ba anh em đều biết cả, mấy ngày hôm nay Hà Lộ Từ cũng đã tìm hiểu một số chuyện từ chỗ Lý Nham rồi.
Kiếp trước sau khi phá sản, ba mẹ nuôi của Hà Nguyệt Tâm đã chăm sóc giúp đỡ anh em bọn họ rất nhiều, bọn họ cũng rất lấy làm biết ơn, sau khi trùng sinh thì đã sớm có ý nghĩ muốn gặp mặt cha mẹ nuôi và cảm ơn bọn họ rồi.
Hà Thúy Chi nhíu mày: "Để anh kêu Lý Nham tìm mấy người nữa tới giúp em."
Hà Nguyệt Tâm vội xua tay: "Không cần đâu, em đã tìm công ty chuyển nhà rồi, bọn họ sẽ chuyển giúp em."
Ba mẹ nuôi là người nhà của cô, nhưng bọn họ không có quan hệ gì với bốn anh trai cả.
Những việc này chung quy cũng chỉ là chuyện của mình cô mà thôi, làm sao có thể để cho anh trai giúp đỡ được chứ.
"Cũng sẽ có chỗ cần giúp mà. Để anh hai giúp em nha?" Hà Tinh Hoài nhỏ giọng nói.
Người của công ty dọn nhà đều là mấy thằng cha cao to thô kệch không à, anh có chút không yên tâm khi để Hà Nguyệt Tâm đi một mình.
Hà Lộ Từ cũng nghiêm túc nói: "Anh sẽ để bọn Tôn Càn đến giúp em."
Vừa nghe Hà Lộ Từ lại tìm Tôn Càn làm lao động miễn phí thì Hà Nguyệt Tâm liền lắc đầu như trống bỏi ngay: "Không cần đâu, ngày mai mấy anh không ai được đến cả, một mình em là đủ rồi."
Ở nhà cô đã bị mấy anh trai quậy tới đủ điên đầu rồi, khó khăn lắm mới có được một ngày thanh tĩnh, hơn nữa ba mẹ nuôi đều đã lớn tuổi rồi, làm sao có thể chịu được bọn họ giày vò chứ.
Tình cảnh bây giờ nhất thời đi vào bế tắc, Hà Nguyệt Tâm vô cùng kiên quyết, ai đều không cho phép tới cả.
Trên bàn ăn trầm mặc mất mấy giây.
Cuối cùng Hà Tinh Hoài phá bỏ sự trầm mặc, quét mắt nhìn hai anh em còn lại một cái, cười híp mắt nói: "Nếu như Tâm Tâm đã không muốn anh đi rồi thì anh sẽ không đi. Nói chung là Tâm Tâm nói gì thì anh sẽ nghe đó."
Ý trong lời nói là, anh nghe lời em gái nói nhất nà, sẽ không đối chọi với em gái chọc em gái tức giận đâu. Nếu như em gái đã nói là không cho đi rồi, ai mà còn đòi đi nữa chính là không lời em gái.
Hà Thúy Chi liếc mắt nhìn em hai mình một cái, nở nụ cười khó hiểu: "Nếu Tâm Tâm đã nói vậy rồi thì anh đương nhiên là sẽ không đi rồi." Hà Nguyệt Tâm yên tâm được hơn phân nửa, cô lại nhìn về phía Hà Lộ Từ, Hà Lộ Từ trầm mặc vài giây cuối cùng do dự nói: "......Được thôi."
Lúc này Hà Nguyệt Tâm mới thở phào một hơi, không có sự phá đám của mấy anh trai, ngày mai sẽ là một ngày yên ổn đây.
Nhưng cô không thấy được ánh mắt của ba người anh của mình khi cúi đầu xuống đều mang chút suy nghĩ khác, đùa sao, đây là cơ hội có thể biểu hiện thật tốt trước mặt ba mẹ nuôi em gái đó, làm sao mà bọn họ có thể bỏ qua được chứ?
Căn nhà Hà Nguyệt Tâm mua nằm trong trung tâm thành phố, rất gần với Thập Nhất Trung.
Ba mẹ nuôi vô cùng hài lòng với việc nhà mới gần trường Hà Nguyệt Tâm.
Xe của công ty chuyển nhà dừng lại dưới lầu tòa nhà, bọn họ đi lên lầu trước, Hà Nguyệt Tâm dắt ba mẹ nuôi lên dạo quanh nhà trước.
Nhà không lớn lắm, 2 phòng ngủ 1 phòng khách, nhưng ánh sáng và bày trí trong nhà đều rất tốt, và còn cung cấp một số đồ điện gia dụng nữa.
Nếu như không phải Hà Nguyệt Tâm nói là giá thuê nhà rất phải chăng, thì bọn họ tuyệt đối không chịu dọn vào ở đâu.
Mẹ Hứa có chút lo lắng hỏi: "Thuê căn nhà này một tháng hết nhiêu vậy con?"
Đến rồi mới biết, căn nhà này còn hào hoa hơn bà tưởng tượng một chút. Bọn họ phải bán bao nhiêu rau mới có thể gánh vác nổi tiền thuê đây.
Hà Nguyệt Tâm không có nói cho ba mẹ nuôi biết căn nhà này là của mình, hai người họ cả đời đều sống tiết kiệm quen rồi, họ thà rằng ở nhà nhỏ một chút, hẻo lánh một chút, cũng sẽ không chịu ở căn nhà to như vậy đâu, tiếc tiền.
Kiếp trước chính vì ba mẹ nuôi sống mãi trong căn nhà chật hẹp âm u mà bệnh phong thấp của Ba Hứa mới ngày một nặng thêm.
Hà Nguyệt Tâm đã ra quyết tâm rồi, kiếp này cô sẽ không để ba mẹ nuôi phải chịu khổ thêm nữa.
Hà Nguyệt Tâm ôm cánh tay Mẹ Hứa, vỗ về nói: "Không tốn bao nhiêu đâu mẹ, tiền thuê chả hơn bao nhiêu so với căn nhà ba mẹ ở trước đó đâu."
Ba Hứa Mẹ Hứa thăm thú căn phòng một vòng, có chút mất tự nhiên, không dám sờ mó lung tung.
Thấy nhân viên chuyển nhà đang chuyển hành lý của bọn họ vào trong nhà, thì Ba Hứa Mẹ Hứa cảm thấy có chút ngại, nên vội đi qua phụ giúp.
Những vật dụng mà bọn họ dùng mười mấy năm, bao gồm bàn ghế và các vật bày trí bọn họ đều không nỡ vứt đi, hận không thể chuyển hết qua đây. Có những thứ nhìn vào vừa cũ vừa nát, hoàn toàn không hợp với trang trí xa hoa của căn nhà tí nào cả.
Hà Nguyệt Tâm biết ba mẹ nuôi hoài cổ, nên cũng mặc cho hai người họ chuyển những thứ đó qua đây.
Khu chung cư này mỗi tầng có ba nhà, trừ nhà bọn họ ra thì còn hai gia đình khác nữa.
Có một hộ gia đình mở cửa ra, thấy nhân viên chuyển nhà ra ra vào vào nhà bên cạnh thì mới biết được là có người dọn đến làm hàng xóm của họ.
Người phụ nữ trẻ tuổi có chút hiếu kỳ nhìn từ cửa nhà mình ra, nhưng khi nhìn thấy bên trong các thùng carton đều là bàn cũ ghế cũ hết, và quần áo trên người Ba Hứa Mẹ Hứa đều là đồ cũ nghèo nàn thì có chút khinh thường bĩu môi, rồi đóng cửa nhà mình lại.
Sau khi đóng cửa lại rồi lại thông qua mắt mèo nhìn thêm một hồi nữa.
Người này tên là Lưu Mộng 刘梦, sống chung với bạn trai ở đây, hai người vừa mua căn nhà này, cũng mới dọn vào đây ở không lâu.
Bạn trai cô tên là Nghiêm Sơn 严山, thấy cô thông qua mắt mèo nhìn gì đó, thì cũng sáp lại: "Em đang nhìn gì vậy?"
Ngữ khí Lưu Mộng mang chút chê bai: "Chúng ta có hàng xóm mới rồi. Nhưng mà nhìn bọn họ chắc chỉ là thuê nhà thôi, còn đem hết mấy thứ dơ bẩn đến chết đó qua đây nữa chứ. Chủ hộ nhà đó là ai vậy, căn nhà tốt đẹp như vậy tại sao cũng không xem kỹ tố chất của khách thuê nhà chứ, ai cũng sẽ thuê cho được chứ."
Nghiêm Sơn cũng nhìn ra ngoài từ mắt mèo, có chút không cho là vậy: "Tiểu khu này cũng rất tốt mà, sao lại có những loại người này dọn vào vậy."
"Ai biết chứ, chắc là chưa được sống ngày tốt lành qua, cho nên muốn thuê căn nhà tốt chút để khoe mẽ đó mà." Lưu Mộng có chút bực mình.
Khó khăn lắm mới mua được nhà mới, ít nhất cũng phải ở được mấy năm nữa, ai biết được hàng xóm lại là loại người này chứ?
Lời nói cô mang chút không vui: "Em thấy chắc chúng ta phải gắn một cái CCTV trước cửa nhà thì hơn, và cũng nói với quản lý tòa nhà một tiếng nữa, để tránh đồ đạc bị trộm mất. Có những người già lớn tuổi rồi, tay chân không sạch sẽ, thích nhặt đồ của nhà người ta về nhà mình."
Hai người cùng có ý nghĩ như vậy, thế là tính xem lúc nào sẽ lắp đặt CCTV trước của nhà.
Đồ đạc của Ba Hứa Mẹ Hứa nói ít cũng phải tới mười mấy thứ lận, lắp đầy hết xe tải nhỏ luôn, xe dừng dưới lầu, mấy nhân viên hợp sức chuyển đồ vào trong thang máy, sau khi nhét đầy thang máy rồi thì dùng thang máy để chuyển đồ lên lầu.
Hà Nguyệt Tâm đi xuống lầu chỉ huy nhân viên chuyển cái gì trước chuyển cái gì sau.
Qua một lát sau, Lưu Mộng và Nghiêm Sơn dắt con cho Poodle của mình ra khỏi nhà để đi dạo, mỗi tòa nhà chỉ có hai cái thang máy, bởi vì chuyển nhà, nên nhà Hà Nguyệt Tâm đã chiếm mất một cái thang máy rồi, còn cái thang máy còn lại thì mãi vẫn chưa tới.
Lưu Mộng đợi đến mất hết kiên nhẫn, trừng mắt nhìn đám nhân viên đang chuyển đồ đạc.
"Có phiền hay không vậy, còn chưa dọn xong nữa à, cứ ở đó mà chiếm hết thang máy, có lòng công đức không vậy."
Mẹ Hứa đang dọn dẹp trong phòng khác, nghe thấy Lưu Mộng nói vậy thì vội ra ngoài nhìn một cái, lập tức xin lỗi ngay: "Thật là xin lỗi, hôm nay nhà chúng tôi chuyển nhà, bên cạnh còn có một cái thang máy nữa, hay là hai con đi bên đó được không?" Mẹ Hứa làm người hòa nhã, trước đây cũng sống chung rất tốt với hàng xóm, mọi người đều thích bà vì bà lương thiện và nhiệt tình. Cho nên phản ứng đầu tiên của và là xin lỗi Lưu Mộng trước.
Mẹ Hứa lớn tuổi hơn Lưu Mộng rất nhiều, cũng coi như là trưởng bối của Lưu Mộng. Lúc xin lỗi Lưu Mộng còn hơi khom người nữa, nhưng Lưu Mộng lại đứng thẳng người hẳn, lưng không hè cúi xuống chút nào cả.
Cô thuận theo tay của Mẹ Hứa nhìn cái thang máy đó một cái, mỗi tòa nhà trừ hai cái thang máy ra còn có một cái thang máy vận chuyển hàng nữa, chỉ là bên trong thang máy vì tránh va chạm nên bên trong đều lót ván gỗ hết, bề mặt ván gỗ có chút bẩn.
Cô trợn mắt trắng, cô mà thèm đi thang máy vận chuyển hàng hóa à, trên mặt hiện rõ sự không vui, nghiêng người về phía khác, hoàn toàn coi Mẹ Hứa như không khí.
Thấy tư thái ghét bỏ rõ ràng như vậy của Lưu Mộng thì nụ cười trên mặt Mẹ Hứa cứng đơ lại, bà có chút quẫn bách, trên mặt nở một nụ cười khó xử, không khỏi nghĩ lại bà đồng ý Hà Nguyệt Tâm sống ở đây có phải là không được tốt không......
Vì dù gì bọn họ cũng nghèo hơn nửa đời người rồi, cái dấu ấn người nghèo này đã ấn sâu trong tư tưởng của bọn họ rồi, cho dù là chuyển đến tiểu khu tốt như vậy rồi thì hàng xóm cũng không thấy sẽ hoan nghênh bọn họ.
Nghiêm Sơn không có để lộ cảm xúc của mình như Lưu Mộng như vậy, tuy rằng trong lòng cậu cũng coi thường gia đình này, nhưng vẫn cười giải vây: "Không sao đâu, bác bận việc của bác đi, bọn con đợi một chút là được rồi."
Mẹ Hứa có chút bức rức vặt ngón tay, bà thấy bọn họ từ nhà bên cạnh đi ra, là hàng xóm của vợ chồng bà.
Bà con xa không bằng láng giềng gần, tư tưởng của người xưa là muốn mọi người vẫn giữ mối quan hệ tốt với hàng xóm.
Bà thấy hai người họ dắt theo một con chó Poodle thì mắt sáng lên, đã tìm ra cách phá băng rồi.
"Đây là chó của nhà hai con à? Thật là ngoan mà!"
Nghiêm Sơn thấy cách ăn mặc nghèo nàn của Mẹ Hứa thì không muốn giao lưu nhiều với bà, nghe bà nhắc đến con chó Poodle thì chỉ cười và ừ một tiếng lấy lệ thôi.
Mẹ Hứa cúi người xuống, con chó Poodle tò mò ngồi xuống nhìn bà, cũng không sủa, nhìn rất ngoan.
Bà mừng thầm trong lòng, đưa tay ra tính sờ một cái, vẫn chưa sờ trúng, thì dây xích chó đột nhiên bị kéo giật lại, con chó Poodle bị kéo mạnh về phía sau.
Nghiêm Sơn nhíu chặt mày, tay kéo chặt dây xích chó, kéo con chó cách Mẹ Hứa thật xa.
Lưu Mộng thấy vậy thì hét lớn: "Bà sờ bậy gì đó! Đó là áo mới mà tôi mới mua cho bảo bối đấy."
Tiếng hét này hấp dẫn luôn ánh mắt của những nhân viên đang chuyển đồ, đều tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì to lớn lắm.
Lưu Mộng ôm Poodle lên xem xét mọi ngóc ngách trên thân chó, lại kiểm tra xem quần áo con chó có bị vấy bẩn gì không, thấy không có gì mới thở phào một hơi, ngẩng đầu lên trừng Mẹ Hứa một cái.
Mẹ Hứa bị tất cả mọi người nhìn như vậy cứ như bà làm chuyện tày đình gì vậy thì mặt đỏ bừng lên, tay chân có chút không biết để đâu: "Xin......xin lỗi, bác không biết là không được sờ......"
Trong mắt Lưu Mộng tràn đầy lửa giận, lời nói ra không hề khách sáo chút nào cả, giọng nói cũng trở nên chua loét: "Chó của nhà người ta thì đừng có mà sờ mó lung tung, có tố chất không vậy!"
Mặt Mẹ Hứa đỏ bừng, đứng tại chỗ tay chân lóng ngóng, nhưng và thành thật quen rồi, không biết cãi lộn với người khác, lại không dám cãi lại, chỉ có thể không ngừng xin lỗi Lưu Mộng.
"Con yên tâm đi, tay bác sạch sẽ lắm......"
Lưu Mộng tức đến không được, không muốn nhiều lời với bà ta thêm nữa, lại đi nhấn nút thang máy lần nữa, lòng chỉ mong thang máy mau tới chút.
Thang máy đột nhiên vang lên tiếng "Đinh", mắt cô sáng lên, nhưng lại phát hiện thang máy tới nơi không phải là thang máy mà họ đang đợi, mà là thang máy vận chuyển hàng.
Cô xoay đầu lại nhìn, cửa thang máy vận chuyển hàng chậm rãi mở ra, lộ ra mấy người đang đứng trong đó.
Cả đám thanh niên tuổi không lớn, điều đặc biệt là trên người mấy người đó đều mang một loại khí thế đừng nên dây vào, cứ như vừa trở về từ phim trường "Người trong giang hồ" vậy.
Đặc biệt là người đi đầu, đầu chân mày nhíu chặt lại, cứ như đối với bất cứ chuyện gì đều có chút không kiên nhẫn vậy, có thể lôi người khác ra đánh nhau một trận bất kỳ lúc nào.
Tôn Càn nói: "Anh Lộ, là tầng này à? Mày chắc chứ?"
Cậu bị Hà Lộ Từ ép chép bài cả tuần lễ, cậu chép tới sắp nôn máu luôn rồi, khó khăn lắm tới cuối tuần rồi, lại bị anh Lộ của cậu xách đít tới đây, nói là phải chuyển nhà phụ ba mẹ nuôi của em gái.
Cậu thấy khó hiểu rồi đó, ba mẹ nuôi của Hà Nguyệt Tâm thì liên quan gì tới Hà Lộ Từ chứ?
Nhưng khi cậu hỏi ra cậu này thì liền bị Hà Lộ Từ đập cho một trận, và lạnh lùng nói: "Ba mẹ nuôi của em gái chính là ba mẹ nuôi của tao, hiểu chưa?"
Trước lúc tới đây Hà Lộ Từ còn dặn dò cả đám là đừng biểu hiện ra bộ mặt hung hãn thường ngày, phải để cho ba mẹ nuôi biết được bọn họ là đứa trẻ ngoan, phải để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ nuôi.
Tôn Càn đều sắp khóc luôn rồi, Hà Lộ Từ cưng chiều em gái cũng thôi đi, tại sao còn bắt bọn họ phải phối hợp diễn chung chứ?
Hà Lộ Từ càn quét mấy thằng du côn của những trường phụ cận, đánh người nhập viện là chuyện như cơm bữa lúc trước đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Hà Lộ Từ ngẩng đầu nhìn khắp nơi: "Lưu Vĩnh nói là chỗ này mà."
Lưu Mộng và Nghiêm Sơn kinh hoảng nhìn nhau, mắt mở lớn hết cỡ.
Tại sao người đó lại gọi người này là anh vậy? Hơn nữa nhìn khí thế xung quanh người những người đó kìa? Chẳng lẽ bọn họ gặp phải xã hội đen rồi sao?
Đâu có nghe nói tầng của bọn họ có ai qua lại với xã hội đen đâu.
Chẳng lẽ là xã hội đến trả thù à?
Hai người điên cuồng nhớ lại những chuyện trước khi của mình, bắt đầu nghi ngờ có phải là đến trả thù bọn họ hay không.
Hơn nữa trên người những người này đều là hàng hiệu cả, hơn nữa còn không phải loại hàng hiệu mà bọn họ hay mặc trên người nữa, đó đều là hàng hiệu xa xỉ cả.
Không những trêu chọc không nổi, còn là người có tiền mà bọn họ trêu chọc không nổi nữa!
Hai người lập tức dời tầm mắt ra chỗ khác, sợ bọn họ nhìn chằm chằm mấy người đó như vậy ngược lại sẽ hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Nếu người ta mà đè bọn họ ra đập một trận thì cho dù cảnh sát có tới thì bọn họ có lý cũng chả nói được gì.
Lưu Mộng hồi nãy còn hung hăn càn quấy bây giờ lại không dám hó hé lời nào cả, quay lưng về phía những người đó, đầu đã sắp dính chặt vào tường luôn rồi,
Cô thật sự chưa từng gặp "Người trong giang hồ" phiên bản đời thực bao giờ cả, những người này tính tình cáu gắt vô cùng, nói không chừng chỉ cần một ánh mắt thôi là đủ đắc tội người ta rồi, cô đâu dám đắc tội đâu chứ!
Mẹ Hứa thấy cả đám Hà Lộ Từ thì có chút tò mò nhìn chằm chằm vào bọn họ, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Hà Lộ Từ.
Hà Lộ Từ ngây ngốc nhìn Mẹ Hứa, Mẹ Hứa trong ký ức già hơn bây giờ một chút, anh vẫn còn nhớ rõ cả canh mà Mẹ Hứa nấu cho anh có vị gì nữa. Lúc đó chân anh bị què, Mẹ Hứa hận không thể một ngày ba bữa đều nấu canh bổ cho anh uống, nói là thiếu cái gì thì bổ cái đó, cứ như là muốn bổ cho cái chân què của anh lành lại luôn vậy.
Nhưng bà rõ ràng là không có quan hệ huyết thống gì với anh hết cả, nhưng bà lại đối xử với anh tốt đến vậy.
Anh nhịn không được có chút nghẹn ngào.
Tôn Càn dùng khuỷu tay chọt vào người Hà Lộ Từ: "Anh Lộ? Có phải chỗ này không vậy?"
Hà Lộ Từ lập tức hoàn hồn lại, anh mím nhẹ môi, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn đám Tôn Càn, ý bảo bọn họ phải ngoan ngoãn chút.
Anh đi đến trước mặt Mẹ Hứa, ngoan ngoãn tay bắt chéo đứng nghiêm chỉnh, hơi khẽ cúi thấp người xuống, nhỏ nhẹ nói: "Con chào bác, con là anh trai của Hà Nguyệt Tâm, con đứng hàng thứ tư, tên là Hà Lộ Từ, bác cứ gọi còn là Lộ Từ là được."
Nghe Hà Lộ Từ mở miệng nói vậy thì cằm của đám Tôn Càn đều nhanh rớt xuống đất rồi, học sinh ba tốt trước mắt này là ai vậy, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng anh Lộ của bọn họ đi gặp phụ huynh nữa đó.
Mới ngẩn người xíu thôi Tôn Càn lập tức nhận được ánh mắt uy hiếp của Hà Lộ Từ ngay, bọn họ lập tức phản ứng lại ngay, từng người đứng trước mặt Mẹ Hứa, có chút ngượng ngùng gãi gãi sau ót, từng người một tự giới thiệu với Mẹ Hứa.
Lưu Mộng ôm con chó nhà mình, khó bề tưởng tượng nhìn bọn họ.
Mấy người hung thần ác ôn này vừa đến trước mặt Mẹ Hứa lập tức như biến thành một con người khác vậy, ai cũng cúi người mặt lấy lòng hết, cái người nhìn hung dữ nhất trong đám, mắt tràn đầy vẻ chờ mong khen thưởng là chuyện gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.