🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ăn cơm xong, Hà Tinh Hoài trở về phòng của mình.
Căn phòng này anh không thường quay về, nhưng có thể nhìn ra được, phòng rất sạch sẽ, ngăn nắp, grap giường đều được thay mới qua rồi, xem ra người làm cũng thường xuyên lau dọn qua.
Anh nằm ngửa người trên giường, ngón tay ma sát điện thoại.
Khó khăn lắm anh mới trùng sinh trở về thời điểm bây giờ, nhưng em gái đối xử với anh lại có chút lạnh lùng.
Quà tuy là đã tặng rồi, nhưng cũng không thể hy vọng rằng chỉ nhờ một cái kẹp tóc có thể khiến em gái thay đổi cái nhìn về anh được.
Anh có chút khổ não lướt điện thoại.
Tay thuận thế nhấn vào khung chat của anh với em gái, hai người vừa mới kết bạn, vẫn chưa kịp nói chuyện gì cả.
Nhấn vào Vòng bạn bè của em gái, muốn tìm kiếm một chút manh mối về những thứ liên quan đến cuộc sống của em gái, nhưng, em gái rất ít đăng Vòng bạn bè, mấy tháng trời mới đăng được một lần. Không giống anh, là đứa nhiều chuyện, hận không thể mỗi ngày đều đăng một bài lên.
Anh nghĩ tới gì đó, mở bàn phím điện thoại lên bắt đầu đánh chữ.
Hà Tinh Hoài: Em gái.
Hà Tinh Hoài: Ngày mai đi theo anh đến một chỗ ha?
Gửi đi rồi, đợi vài phút rồi, em gái vẫn chưa trả lời lại. T_T
Lông mày nhíu nhẹ, anh hỏi như vậy có hơi võ đoán không nhỉ?
Anh đánh một vài chữ rồi lại xóa đi, đánh rồi lại xóa một hồi lâu.
Hà Tinh Hoài: Sắp nhập học rồi, không ra ngoài chơi nữa là không đi được nữa đâu đấy. [Ủy khuất]
Ôm điện thoại chờ đợi một hồi, bên kia vẫn chưa trả lời lại.
Anh khổ não vò đầu, em gái quả thật vẫn không muốn để ý tới anh! Anh phải làm sao đây!
Hay là trực tiếp quỳ xuống nhận lỗi với em gái nhỉ?
Anh thế nhưng lại đi tin lời nói của Hà Nguyệt Dao, còn muốn chống lưng cho Hà Nguyệt Dao nữa chứ.
Thôi ban chết cho anh luôn đi.
Anh có chút chán nản lấy cánh tay che mắt lại, không muốn đối mặt với nhân sinh tàn khốc.
Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng "ding".
Anh ngồi bật dậy như bị điện giật, cầm điện thoại lên xem.
Hà Nguyệt Tâm: 3 tiếng.
Hà Nguyệt Tâm: Em phải học hành nữa, nhưng mà có thể giành ra được 3 tiếng đồng hồ. Không được chơi quá lâu.
Mắt Hà Tinh Hoài sáng rực lên, đánh chữ thôi cũng có thể nhận được anh như đang múa mây bay lượn.
Hà Tinh Hoài: OK!
Hà Tinh Hoài: [Xoay vòng] [Xoay vòng]
Ngày hôm sau, Hà Nguyệt Tâm sáng sớm đã xuống lầu rồi.
Tối qua anh hai nhắn tin cho cô, cô tắm xong mới thấy.
Cô có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt ủy khuất của anh hai lúc nhắn, cô có chút mềm lòng, nên đã đồng ý đi ra ngoài với anh hai.
Qua một lúc, Hà Tinh Hoài đội vẻ mặt ngái ngủ bước xuống lầu. Hôm qua anh vội vàng lên máy bay trở về, trên máy bay hoàn toàn không ngủ nghê được gì cả, buổi tối lại vì Hà Nguyệt Tâm đồng ý ra ngoài chơi với anh mà hưng phấn hơi lố, hơn nửa đêm mới ngủ được.
Hà Thúy Chi biết chuyện hai người muốn đi chơi, có chút không vui. Nhưng bắt đầu từ hôm qua, anh cũng biết Hà Tinh Hoài sẽ không chống lưng cho Hà Nguyệt Dao nữa, nên cho nó ra ngoài chơi với Hà Nguyệt Tâm cũng không phải là không được.
Anh chỉ có thể dặn dò Hà Nguyệt Tâm: "Để Lưu Vĩnh chở hai người đi đi. Về sớm một chút."
Lại nhìn khí trời bên ngoài: "Nhớ đem theo dù, có lẽ sẽ có mưa đấy."
Hà Nguyệt Tâm biết anh cả đang quan tâm cô, nở nụ cười tươi, nói: "Em biết rồi."
Hà Tinh Hoài nhướng mày, sao anh lại có cảm giác Hà Thúy Chi đang sợ anh sẽ bắt cóc Hà Nguyệt Tâm đi mất không trở về nữa vậy.
Anh trợn mắt lên: "Anh yên tâm, em sẽ không dẫn Tâm Tâm đến những chỗ bậy bạ đâu, dắt em gái ra ngoài như thế nào thì sẽ dắt em gái về như thế ấy."
Hà Thúy Chi mặt không biểu cảm liếc em trai mình một cái: "Tốt nhất là vậy."
Một tiếng sau, xe đi thẳng về khu thương mại trong trung tâm thành phố.
Hà Tinh Hoài kéo Hà Nguyệt Tâm vào trong một thẩm mỹ viện.
Hà Nguyệt Tâm ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy được chữ cái tiếng anh bự thiệt bự trên bảng hiệu. Không chỉ kỹ cũng không phát hiện ra được đây là một thẩm mỹ viện. Khác hoàn toàn với những tiệm nhỏ khác, mấy tiệm nhỏ hận không thể viết thật rõ trên biển hiệu, sợ sẽ không có khách tới.
Anh hai dắt cô đến để làm đẹp ư?
Tiếp thu ánh mắt nghi vấn của Hà Nguyệt Tâm, Hà Tinh Hoài dịu dàng giải thích: "Tuy rằng da dẻ Tâm Tâm tốt, nhưng dưỡng da không chê ít mà phải không."
Mục đích của Hà Tinh Hoài không chỉ cái này. 3 tiếng đồng hồ quá ngắn rồi, tối qua anh nghĩ cả đêm phải dắt Hà Nguyệt Tâm đi đâu mới có thể khiến Hà Nguyệt Tâm tha thứ anh. Thứ anh có thể nghĩ tới là những thứ mà phụ nữ thích.
Ai cũng yêu thích cái đẹp cả.
Hạng mục ở đây ngoài những thứ giống như những thẩm mỹ viện thông thường khác thì quan trọng nhất là ở đây có thể đặt làm mỹ phẩm dưỡng da cho riêng mình. Trước tiên sẽ test tình trạng da, rồi dựa vào tình trạng da mà nghiên cứu thành phần sản phẩm, sau đó sẽ đi tìm nguyên liệu trên khắp thế giới, và cuối cùng điều chế thành kem dưỡng, sữa dưỡng. Sản phẩm tạo ra như vậy hoàn toàn đều hoàn toàn dành riêng cho khách hàng, giá cả càng không hề thấp chút nào.
Chỉ chút xíu như lóng ngón tay thôi đã mắc như quỷ rồi. Nhưng nếu bôi trường kì trên da thì da sẽ dần đẹp lên như trứng gà bóc vây, càng ngày càng mềm mịn và trắng trẻo.
Không ít nữ minh tinh tuyến 1 và quý phụ hào môn đều là khách quen ở đây. Nhưng người có thể đặt riêng mỹ phẩm dưỡng da ở đây thì rất ít rất hiếm, bởi vì rất ít người có thể chấp nhận được cái giá này. Dù sao thì đồ dưỡng da là đồ tiêu hao hàng ngày, tiền nào chịu cho thấu chứ?
Anh dẫn Hà Nguyệt Tâm đến đây, là để test da, rồi đặt mỹ phẩm đặc chế cho cô.
Hà Nguyệt Tâm mím mím môi, cô có chút không tình nguyện, nhưng cô đã đồng ý với anh hai rồi nên bây giờ nuốt lời thì không tốt lắm.
Thấy Hà Tinh Hoài vào tiệm, nhân viên thẩm mỹ viện liền ra chào đón ngay.
Hà Tinh Hoài nhìn là biết là khách quen ở đây rồi, giờ đang tám chuyện ngon lành với nhân viên.
Nhân viên massage trực tiếp dắt họ vào trong phòng.
Hà Tinh Hoài tìm cớ kêu nhân viên ra ngoài, nhỏ giọng dặn cô không được nói chuyện mỹ phẩm đặc chế và giá cả cho Hà Nguyệt Tâm biết, chỉ cần massage cho em ấy là được rồi.
Trong lòng nhân viên lấy làm lạ, Hà Tinh Hoài nổi tiếng trong giới giải trí là không tin đồn không tin đào hoa, cộng thêm nhan sắc đỉnh cấp, không ít nữ minh tinh đều muốn dính lên người anh, cho dù là tung tin đồn nhảm thôi cũng đủ fan ăn dưa một thời gian dài rồi.
Nhưng mặc kệ có bao nhiêu người người trước ngã người sau nối đuôi thì cũng không thấy ai đến gần bên Hà Tinh Hoài được hơn cả.
Bây giờ anh thế nhưng lại dẫn một người phụ nữ đến thẩm mỹ viện?
Không những dẫn đến rồi, thế nhưng còn vừa xem Hà Nguyệt Tâm massage, vừa xem test cho cô, rồi còn dấu việc đặt riêng mỹ phẩm đặc chế cho cô, chỉ vì sợ cô chê mắc quá không chịu nhận?
Cô cảm thấy có chút điên rồ, nhưng phẩm đức của nhân viên thẩm mỹ, cô vẫn cung kính nhận lời.
Hà Tinh Hoài thấy nhân viên đồng ý rồi liền yên tâm. Lúc nhân viên test da cho Hà Nguyệt Tâm thì anh ngồi ngây ngốc đợi bên cạnh.
Hà Nguyệt Tâm hiếu kỳ nhìn quanh, nhân viên kêu cô ngước đầu thì ngước đầu, kêu cúi đầu thì cúi đầu, ngoan đến không được.
Đợi máy móc chiếu qua chiếu lại xong, rồi trả kết quả lên máy tính, nhân viên không nhịn được cảm thán: "Da em thật tốt!"
Máy móc phóng to gấp n lần này khiến lỗ chân lông và bụi bẩn bám trong lỗ chân lông đều hiện rõ ra hết này, Nhưng mặt của Hà Nguyệt Tâm dưới loại máy này lại vẫn trắng trẻo và mịm màng như thường.
Được người khác khen, mắt Hà Nguyệt Tâm khẽ cong lên, từ nhỏ da cô đã trắng nõn rồi, màu da cũng trắng đến lạ thường, mặc đồ gì nhìn cũng tôn da, nhìn cứ như từ nhỏ ngâm trong sữa bò lớn lên vậy.
Hà Tinh Hoài bắt chéo hai chân ở bên cạnh lướt điện thoại và nghe động tĩnh bên đây.
Ánh mắt nhân viên này không sai.
Anh có quen biết với ông chủ ở đây. Anh nhớ mặt người này rồi, anh sẽ nói với Lão Từ là tăng lương cho nhân viên này!
"Hà Tinh Hoài?" Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng.
Hà Nguyệt Tâm ngước đầu nhìn, ngoài cửa bước vào một người phụ nữ.
Lớp trang điểm tinh tế, trên người bận váy liền màu xanh nhạt, tóc uốn xoăn nhẹ, cười lên còn có 2 đồng điếu nữa. Khoảnh khắc nhìn thấy Hà Tinh Hoài ánh mắt liền sáng rực lên, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn nhiều.
Sau khi nhìn rõ nhìn đến là ai, Hà Tinh Hoài liền nhăn chặt mày lại.
Còn người phụ nữ thì cực hưng phấn: "Anh cũng ở đây à? Trùng hợp vậy. Em còn nghĩ là qua đây sẽ không gặp được anh chứ, ai ngờ thật sự gặp được rồi."
Hà Tinh Hoài dời tầm nhìn về phía điện thoại, lướt tiếp, chào hỏi cho có lệ: "Thật trùng hợp."
Người đến là Tô Hoản (苏皖),là nghệ sĩ cùng công ty với anh, mới ra mắt không bao lâu, anh có gặp mấy lần trong công ty, nhưng không thân lắm. Lúc trước người đại diện của anh nói tốt nói xấu muốn anh viết nhạc cho cô ta, nói đó là mệnh lệnh của bên trên. Anh từ chối hết mấy lần đều không từ chối được, mới qua loa đồng ý rồi, nhưng chung quy thì trong lòng vẫn có chút bực dọc.
Anh muốn kết thúc cuộc đối đối thoại ngay lập tức, cho nên ngữ khí có chút lạnh nhạt, nhưng Tô Hoản lại hoàn toàn không có ý đó. Không những đi vào trong phòng còn đánh giá xung quanh nữa.
Sau khi Tô Hoản nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm thì biểu cảm đột nhiên ngưng trọng lại, hồi lâu mới hồi phục lại bình thường.
Hà Tinh Hoài thế nhưng đi chung với phụ nữ đến thẩm mỹ viện?
Trước khi ra mắt cô đã là fan của Hà Tinh Hoài rồi, cũng là bởi vì Hà Tinh Hoài nên cô mới muốn làm minh tinh, và dựa vào quan hệ trăm phương ngàn kế ký vào cùng công ty với Hà Tinh Hoài, chỉ vì muốn tiếp xúc cự ly gần với Hà Tinh Hoài. Cô chế tạo rất nhiều cơ hội gặp gỡ ngẫu nhiên với Hà Tinh Hoài mới có thể khiến Hà Tinh Hoài nhớ được tên của cô.
Ỷ vào việc cùng chung một công ty, cô tìm anh viết nhạc cho, khó khắn lắm mới khiến Hà Tinh Hoài chịu viết nhạc cho cô.
Hà Tinh Hoài trước giờ vẫn không có yêu đương gì cả, cô vẫn cứ cho rằng mình có cơ hội.
Nhưng ai biết được Hà Tinh Hoài thế nhưng lại dắt một người phụ nữ đến thẩm mỹ viện? Còn ngoan ngoãn ngồi đợi ở bên cạnh nữa chứ?
Cô nở nụ cười tươi, nói với Hà Tinh Hoài: "Em đang đợi nhân viên massage của em, trước em còn có một khách nữa."
Hà Tinh Hoài qua loa ừ một tiếng.
Tô Hoản sớm đã quen với thái độ của Hà Tinh Hoài, cô chớp chớp mắt, trong mắt hiện rõ sư băn khoăn: "Em có thể đợi ở trong này được không? Đợi nhân viên massage cho em tới, em sẽ đi liền."
Hà Tinh Hoài nhăn chặt mày lại, anh và cô ta lại không có thân quen gì, cô ta ở trong này để làm gì chứ? Hơn nữa anh sợ Hà Nguyệt Tâm không được tự nhiên.
Nhân viên lúc này muốn cột gọn tóc lên cho Hà Nguyệt Tâm, nhưng tay đang đeo găng tay có chút không tiện, còn tay của Hà Nguyệt Tâm thì dính đầy đồ dưỡng da dính dính, nên cũng không có cách nào dụng tóc của mình.
Hà Tinh Hoài không quan tâm đến Tô Hoản nữa, đứng thẳng người dậy: "Anh làm cho."
Đợi Hà Tinh Hoài vụng về nhét hết tóc của Hà Nguyệt Tâm vào trong đồ bịt tóc thì túi xách trong tay Tô Hoản đã bị xiết đến biến dạng rồi.
Hà Tinh Hoài đi thẩm mỹ viện chung với người phụ nữ này đã thôi đi, bây giờ còn ân cần như vậy với cô ta nữa?
Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí như vậy, ngón tay sợ làm đau Hà Nguyệt Tâm, ánh mắt cũng nhu hòa đến chảy nước.
Cô hung hăng cắn chặt môi, Hà Tinh Hoài có bạn gái từ khi nào vậy?
Vậy sự yêu thích và nỗ lực của cô mấy năm qua là vì cái gì cơ chứ!
Cô đè nén cảm xúc xuống, đi đến bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, cười thân thiện đến cùng cực: "Chào em, chị tên Tô Hoản. Em là lần đầu tiên đến thẩm mỹ viện phải không?"
Hà Tinh Hoài kinh ngạc nhướng mày, anh không quen Tô Hoản, bình thường có gặp mặt cũng không có ấn tượng gì cả.
Nhưng cô ta lại chào hỏi với Hà Nguyệt Tâm, đây là cách phụ nữ tự động làm thân với nhau sao?
Nhưng em gái có thêm người nói chuyện cũng không phải là chuyện xấu gì. Anh liền mặc kệ Tô Hoản, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Hà Nguyệt Tâm nghe đối thoại hồi nãy của hai người, biết chị gái này là bạn của anh hai.
Thấy Tô Hoản thân thiện như vậy, cô cũng lễ phép trả lời: "Đúng ạ." Cô quả thực là lần đầu tới những nơi như vậy.
Tô Hoãn cười lên rất ngọt ngào, đôi khi còn hiện lên 2 đồng điếu nữa: "Trước đây chị có làm chăm sóc chuyên sâu ở đây, hiệu quả tốt lắm, đề xuất cho em thử đấy. Làm xong da sạch vô cùng, da em tốt như vậy, làm xong hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn chị nhiều."
Hà Nguyệt Tâm có chút do dự, cô vốn là không mấy thích massage, về phần chăm sóc chuyên sâu mà chị ấy nói đến, cô càng không muốn thử.
Cô chỉ còn cách nói: "Cảm ơn chị. Có cơ hội em sẽ thử."
Tô Hoản thấy Hà Nguyệt Tâm không bài xích cô, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào hơn nữa.
Cô phải do thám rõ ràng, người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì. Thế nhưng lại có thể khiến Hà Tinh Hoài cưng chiều đến như vậy.
Nói không chừng cô có thể tìm được cơ hội chia rẽ hai người. Muốn cô chắp tay nhường Hà Tinh Hoài cho người khác, là chuyện tuyệt đối không có năng!
Hà Nguyệt Tâm rất là lễ phép, Tô Hoản hỏi gì cô đáp nấy, hai người cứ vậy mà nói chuyện với nhau.
Nhân viên ra ngoài lấy dụng cụ, Hà Nguyệt Tâm dựa theo lời dặn dò của nhân viên đi thay đồ.
Tô Hoản vội nói: "Áo này rất khó thay, để chị giúp em."
Nút khâu của cái áo này ở sau lưng, quả thực rất khó khâu lại, suy nghĩ một hồi, cô ngọt ngào nói với Tô Hoản: "Vậy cảm ơn chị nha."
Nụ cười trên mặt Tô Hoản cứng lại, bình thường bị nữ sinh tuổi này gọi không thấy gì, nhưng bị Hà Nguyệt Tâm gọi thì lại cảm thấy như đang cười nhạo tuổi tác của cô vậy.
Hồi nãy lúc nói chuyện phiếm cô biết được Hà Nguyệt Tâm mới chỉ 17 tuổi.
Cô coi như cũng hiểu được, mặc kệ ngoại hình đàn ông nhìn ra sao, chung quy lại vẫn là thích nữ sinh tuổi nhỏ, ngay cả Hà Tinh Hoài cũng không ngoại lệ.
Mà bây giờ Hà Nguyệt Tâm lại kêu cô là chị, nhìn cứ như đang cười nhạo cô không phải là loại hình mà Hà Tinh Hoài thích vậy!
Vào trong phòng thay đồ, bốn phía đều không có người.
Tô Hoản chậm rãi khâu nút lại cho Hà Nguyệt Tâm.
Thông qua cuộc nói chuyện hồi nãy, cô cũng có chút hiểu rõ về Hà Nguyệt Tâm, lúc nói chuyện có chút đơn thuần, nhìn rất dễ tin tưởng người khác.
Người như vậy, nếu như khuyên giải thật tốt, có thể sẽ có hiệu quả.
Cô vừa giúp Hà Nguyệt Tâm khâu nút, vừa than thở: "Rất nhiều đứa con gái tuổi trẻ không hiểu chuyện, rất dễ bị lòng hư vinh của mình dắt mũi đi. Người con gái như vậy, chị thấy nhiều rồi. Đem sư hoan tưởng về tình yêu giả dối coi như chân lý cuộc đời. Cuối cùng không phải bị đàn ông bỏ rơi, cũng là mất cả chì lẫn chài. Kết cục của những người đó đều thê thảm."
Hà Nguyệt Tâm có chút ngẩn ra, không hiểu nguyên do lời nói này đến từ đâu, nhưng nghĩ lại một hồi, chị gái này chắc là đang than thở về sự cảm ngộ về cuộc sống với cô mà thôi, cũng không có gì to tát lắm.
Cô gật đầu: "Chị nói đúng lắm."
Động tác Tô Hoản ngừng lại một chút. Là lời nói cô quá vòng vèo rồi, Hà Nguyệt Tâm nghe không hiểu sao?
Cô tăng mạnh ngữ điệu: "Con gái thì không nên yêu đương sớm quá, nếu không dễ bị đàn ông gạt. Đặc biệt là những đứa con gái như em đây."
Hà Nguyệt Tâm rất tán đồng. Con gái đương nhiên không nên yêu đương quá sớm, đối với cô mà nói, đó gọi là yêu sớm. Tuổi này nên học hành thật tốt, cố gắng thi lên trường đại học tốt mới đúng.
"Chị nói rất đúng, nên để hết tâm tư vào chuyện học hành."
Tô Hoản trượt tay, xém chút là khâu lộn nút.
Hà Nguyệt Tâm này là sao vậy, tuy rằng cô nói gì Hà Nguyệt Tâm cũng gật đầu, nhưng cô vẫn luôn thấy ấm ức trong lòng, có cảm giác đập tay vào gối bông vậy.
Tô Hoản nhịn không được có chút gắt gỏng, cô phải nói huỵt toẹt ra: "Em là người bình thường, anh ấy là minh tinh, hai người ở bên nhau, đối với em thật ra không có chỗ tốt, chỉ có chỗ xấu thôi, em sẽ mất hết tự do, còn bị ép tiếp nhận phê bình của truyền thông nữa. Em như vậy có đáng không?!"
Hà Nguyệt Tâm có chút mơ màng ngước đầu lên: "?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.