Tiêu Lâm Thành bế Mộc Khinh Ngôn về, đang đi nửa chừng thì người trong ngực bỗng nhiên cựa quậy rồi ngẩng đầu mơ màng hỏi: "Mèo của ta đâu?" 
 Tiêu Lâm Thành nghĩ ngợi: "Hình như ở chỗ công chúa thì phải?" 
 Mộc Khinh Ngôn ôm cổ hắn dụi dụi: "Mèo, ta muốn mèo......" 
 "Ngủ dậy tìm mèo cho ngươi được không?" Tiêu Lâm Thành dỗ dành, "Ngươi say rồi, về phòng ngủ trước đã." 
 Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm: "Ta muốn ôm mèo ngủ cơ." 
 Trong lúc nói chuyện đã về đến phòng, Tiêu Lâm Thành đặt người xuống giường, xoa xoa gò má ấm áp của y rồi nói: "Ôm mèo làm gì, ta cho ngươi ôm." 
 Mộc Khinh Ngôn: "Không muốn." 
 Tiêu Lâm Thành khựng lại, hờn dỗi nói: "Sao không muốn?" Không muốn cũng phải muốn, sau này không được ôm mèo ngủ nữa! 
 "Ngươi cứng lắm," Mộc Khinh Ngôn chóng mặt nói, "Ôm không đã tay, Bánh Trôi vừa mềm vừa có lông nữa." 
 Tiêu Lâm Thành: "......" 
 "Ngươi thích lông à?" Tiêu Lâm Thành cúi xuống gần y nói: "Ta cũng có vậy." 
 Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác hỏi: "Mượt không?" 
 Tiêu Lâm Thành kéo tay y nói: "Ngươi sờ là biết ngay......" 
 Ngoài phòng bóng đêm mông lung, gió nhẹ lướt qua mái hiên, hình như có tiếng khóc hòa vào trong gió. 
 "Không muốn," Mộc Khinh Ngôn trong màn nhịn không được lùi ra sau, "Ta không muốn sờ......" 
 Tiêu Lâm Thành nắm tay y không chịu thả, "Chẳng phải ngươi nói thích lông à?" 
 "Không phải, ta không phải...... Ưm......" 
Ngoài cửa, Bánh Trôi từ chỗ Lý Chiếu Nguyệt chạy về, nghe thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-co/3725583/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.