Tiêu Lâm Thành và Tuân Ấn Bạch hỏi hồi lâu nhưng Tạ Thập Thất vẫn không nói gì. 
 Tuân Ấn Bạch buồn ngủ ngáp dài, Tạ Thập Thất vội vàng khuyên nhủ: "Sư phụ, không còn sớm nữa, ngài mau về ngủ đi ạ." 
 Tuân Ấn Bạch: "Nhưng con......" 
 "Con không sao đâu," Tạ Thập Thất đẩy ông, "Lát nữa buồn ngủ con sẽ đi ngủ." 
 Tuân Ấn Bạch buồn ngủ đến nỗi mắt không mở ra, đành phải nhảy xuống nóc nhà về phòng mình. 
 Tạ Thập Thất lại quay đầu nhìn Tiêu Lâm Thành, "Ngươi cũng buồn ngủ rồi đúng không?" 
 "Không nói thì thôi," Tiêu Lâm Thành cũng nhảy xuống, "Làm ta mất bao nhiêu thời gian, Khinh Ngôn còn đang chờ ta về ôm ngủ kia kìa." 
 Tạ Thập Thất: "......" Có người ôm thì ngon lắm sao?! Ta có cản ngươi về đâu?! 
 Khi Tiêu Lâm Thành về thì Mộc Khinh Ngôn đã ngủ chứ không đợi hắn ôm. 
 Tiêu Lâm Thành rón rén đẩy cửa ra, leo lên giường rồi nhẹ nhàng ôm người vào lòng. 
 Mộc Khinh Ngôn vẫn chưa ngủ say, mơ màng hỏi: "Về rồi à?" 
 "Ừ," Tiêu Lâm Thành dịu dàng nói, "Ngủ đi." 
 Mộc Khinh Ngôn rúc vào ngực hắn hỏi: "Đi đâu vậy?" 
 Tiêu Lâm Thành cười, "Sư phụ sợ Thập Thất trúng tà nên kéo ta đi khuyên hắn." 
 Mộc Khinh Ngôn: "Trúng tà?" 
 Tiêu Lâm Thành: "Sau khi hắn về, nửa đêm cứ nằm trên nóc nhà ngắm trăng mãi." 
 Mộc Khinh Ngôn: "Sao thế?" 
 "Hắn không chịu nói," Tiêu Lâm Thành vuốt ve gò má ấm áp của y, "Ngủ trước đã, ngày mai nói tiếp." 
Mộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-co/3725580/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.