🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mộc Khinh Ngôn chớp mắt "ừ" một tiếng.



"Ừ gì mà ừ?" Tiêu Lâm Thành ôm mặt y vuốt ve, "Sau này ngươi không cần nữa à?"



Mộc Khinh Ngôn bị lời hắn nói làm vành tai đỏ lên, kéo tay hắn xuống lầm bầm: "Không cần thì không cần, ngươi làm mạnh chết."



"Vậy lần sau ta sẽ nhẹ hơn," Tiêu Lâm Thành nói, "Ta tưởng ngươi thích thế nên mới rên to vậy chứ......"



Hắn chưa kịp nói hết đã bị Mộc Khinh Ngôn bịt miệng, "Không cho nói!"



"Được được, không nói nữa," Tiêu Lâm Thành nắm cổ tay gầy mảnh trắng nõn của y rồi hôn lên lòng bàn tay một cái, "Mau ăn mì đi, sư phụ nấu sáng nay đó."



Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm hỏi: "Ngươi...... vẫn còn trách sư phụ à? Không muốn nhận ông ấy sao?"



Tiêu Lâm Thành thu lại ý cười, rầu rĩ nói: "Ta không biết nữa."



Mười mấy năm qua, Tuân Ấn Bạch là trưởng bối thân với hắn nhất. Hắn đã không còn quan tâm thân thế của mình, có sư phụ, có Khinh Ngôn, có sư huynh đệ trên Vọng Lam Sơn cũng tốt lắm rồi, dù cả đời này không gặp người cha "bạc tình bạc nghĩa" kia cũng chẳng sao, khỏi cần nữa.



Nhưng bỗng nhiên sư phụ thân nhất và người cha hắn hận nhất lại biến thành một người.



"Nếu sư phụ chỉ là sư phụ thì tốt quá," Tiêu Lâm Thành lẩm bẩm, "Nhưng sao......"



Mộc Khinh Ngôn: "A Tiêu......"



"Thôi bỏ đi," Tiêu Lâm Thành thu lại cảm xúc rồi nói, "Không nghĩ nữa, sau này tính tiếp."



Hắn lấy trong ngực ra một miếng ngọc

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-co/3725577/chuong-47.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.