Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đồng loạt nhìn Tuân Ấn Bạch --- Đồ phụ bạc? 
Tuân Ấn Bạch kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Sương, "Ngươi là...... muội muội của Tuyết Nhi?" 
"Ngươi không xứng nhắc đến nàng!" Bạch Diệc Sương nhảy xuống tung chưởng về phía Tuân Ấn Bạch, "Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!" 
"Cố phu nhân!" Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn vội vàng đứng chặn trước mặt Tuân Ấn Bạch, "Hay là có hiểu lầm gì đó? Ngài bình tĩnh chút đi." 
"Hiểu lầm?" Bạch Diệc Sương cười lạnh, "Nếu không phải tại hắn thì sao tỷ tỷ ta phải ôm hận mà chết chứ?!" 
Tỷ tỷ? Tiêu Lâm Thành sực nhớ lại chuyện xưa Cố Văn Vũ kể sáng nay, chẳng lẽ kẻ phụ bạc bỏ rơi vợ con kia chính là sư phụ sao? 
Cố Văn Vũ cũng nghe thấy động tĩnh dưới lầu nên vội vàng chạy xuống, "Phu nhân, sao vậy? Sao lại giận thế này? Coi chừng tức giận hại thân đó." 
Hắn chưa từng gặp Tuân Ấn Bạch, mọi chuyện liên quan tới nam nhân phụ bạc kia đều là ngày thường nghe Bạch Diệc Sương mắng. 
"Sư phụ," Tiêu Lâm Thành thấy sư phụ mình không nói gì thì bất giác quay đầu lại, "Ngài......" 
Tuân Ấn Bạch rũ mắt nói khẽ: "Năm đó ta đã phụ bạc nàng, là lỗi của ta." 
"Giờ mới biết lỗi à?" Bạch Diệc Sương hừ lạnh một tiếng, "Muộn rồi!" 
Nàng lại tung chưởng muốn tấn công Tuân Ấn Bạch nhưng bị Tiêu Lâm Thành cản lại, "Cố phu nhân......" 
Bạch Diệc Sương: "Tránh ra!" 
"Thành nhi, tránh ra." Tuân Ấn Bạch chậm rãi ngẩng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-co/3725558/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.