Mộc Khinh Ngôn không tin, sao mình lại ngủ mê vậy chứ, ngay cả đạp chết người cũng không biết. 
"Không lừa ngươi đâu," Tiêu Lâm Thành quả quyết, "Ta còn nói với ngươi Bánh Trôi màu trắng chứ không phải đen, ta không phải xác chết vùng dậy. Nhưng ngươi cứ khóc không ngừng rồi nằng nặc bắt ta nằm xuống lại." 
Mộc Khinh Ngôn: "...... Rồi sao?" 
"Sau đó ta đành phải nằm xuống lại," Tiêu Lâm Thành nói, "Ngươi khóc một hồi thì ngủ thiếp đi, ta bế ngươi về giường." 
Lúc đó thấy Mộc Khinh Ngôn khóc đỏ hoe mắt, hắn còn đau lòng nghĩ thầm sau này không được dọa Tiểu Ngôn nữa, khóc thật tội nghiệp làm sao. 
Hắn không biết thật ra tối hôm đó Mộc Khinh Ngôn nếm dược thảo ăn nhầm một nửa cỏ mê hồn, lúc tỉnh dậy đầu óc mơ hồ, suýt nữa không phân biệt nổi trước mắt là người hay mèo. 
"Còn nữa ......" Tiêu Lâm Thành muốn nói tiếp nhưng lại bị Mộc Khinh Ngôn bịt miệng --- Đừng nói nữa! 
Cố Văn Vũ nhìn họ rồi cảm thán nói với phu nhân: "Động tác bịt miệng của Mộc công tử thuần thục y như phu nhân vậy." 
Bạch Diệc Sương liếc hắn một cái, "Sao, chàng muốn bịt nữa à?" 
"Không không," Cố Văn Vũ vội vàng rót trà cho nàng, "Phu nhân uống trà đi." 
Tiêu Lâm Thành cười gỡ tay Mộc Khinh Ngôn ra, đang định trêu y thì chợt thấy trên cổ tay gầy mảnh của y có một vết đỏ như tơ máu dài khoảng nửa ngón tay. 
Tiêu Lâm Thành nhíu mày, "Tay ngươi sao vậy?" 
Lúc này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-co/3725546/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.