Tim Mộc Khinh Ngôn như có sâu kiến gặm nhấm, cơn đau nhức nhối lan tràn làm y kêu lên một tiếng. 
"Khinh Ngôn!" Tiêu Lâm Thành vội vàng chạy tới ôm y vào lòng, "Sao vậy?" 
Sắc mặt Mộc Khinh Ngôn trắng bệch, giữa lông mày nhíu chặt rịn đầy mồ hôi. Y ôm ngực khó nhọc nói: "Đau quá......" 
Tiêu Lâm Thành vạch áo trên ngực y ra nhưng chẳng thấy vết thương nào cả. 
Tạ Thập Thất cũng chạy tới, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra đã nghe Tiêu Lâm Thành quát: "Mau tìm đại phu đi!" 
"Ừ, ừ." Hắn vội vàng về quán trọ hỏi chưởng quỹ đại phu ở đâu? 
Chưởng quỹ cũng bị Mộc Khinh Ngôn làm giật mình, đưa tay chỉ đường: "Đi về phía Nam khoảng năm sáu dặm có y quán đấy." 
Hộ vệ trong quán trọ cũng nghe thấy động tĩnh, có người chạy tới nói: "Ta biết chỗ, để ta đi cho." 
Tạ Thập Thất vội vã dắt hai con ngựa ra khỏi chuồng rồi giục ngựa đi với hắn. 
Ngón tay Mộc Khinh Ngôn ghì chặt đến trắng bệch, môi bị cắn gần như không còn chút máu, "A Tiêu, đau......" 
Mắt Tiêu Lâm Thành đỏ bừng, tiếng rên của người trong ngực như mũi đao nhọn đâm vào tim hắn chảy máu đầm đìa. 
"Đừng sợ, A Tiêu ở đây." Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán Mộc Khinh Ngôn, ngón tay run rẩy, "Đại phu sẽ tới ngay thôi." 
Mộc Khinh Ngôn vùi mặt trước ngực hắn, cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương. 
"Khinh Ngôn......" Tiêu Lâm Thành cẩn thận bồng y về phòng đặt lên giường. 
Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-co/3725543/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.