Hiệu phó nhìn hai nam sinh trước mặt, luôn cảm thấy nam sinh có dáng người cao hơn kia đã từng gặp ở đâu đó. 
Thời điểm hắn còn đang suy nghĩ, Lí Dung trước mắt đã rưng rưng, trên mặt lộ vẻ điềm đạm đáng yêu: "Hiệu phó, thầy nói xem tôi cần cù chăm chỉ chân thành dạy học nhiều năm như vậy là vì cái gì, còn không phải là hy vọng học sinh có tiền đồ rực rỡ như hoa sao? Nhưng tôi có như nào cũng không nghĩ tới mình cư nhiên sẽ có một ngày gặp chuyện như này.." 
Nói xong, Lí Dung bật khóc. 
Hiệu phó đang tự hỏi ngay lập tức ngừng suy nghĩ, vội vàng không coi ai ra gì mà an ủi cô ta: "Cô Lý, cô là giáo viên nòng cốt của Nhất Trung chúng ta, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý." 
Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Chỉ cùng Thẩm Úc. 
Ánh mắt nhất thời trở nên hung dữ, ngón tay chỉ chỉ trước ngực Cố Chỉ: "Số điện thoại của cha mẹ cậu là bao nhiêu?" 
Cố Chỉ không nói chuyện, nhưng Thẩm Úc ở một bên lại xiết chặt nắm tay, ánh mắt vẫn ẩn nhẫn lập tức trở nên cương quyết. 
"Hiệu phó, là cô Lý mắng em trước!" 
Mà hiệu phó lại giống như nghe được một chuyện cười lớn, nói với Nghiêm Khoan: "Thầy Nghiêm, thầy xem học sinh thầy dạy dỗ như nào, mau gọi điện thoại cho phụ huynh." 
"Hiệu phó, việc này thật sự không cần.." 
"Không cần cái gì?" Hiệu phó không kiên nhẫn nhìn Nghiêm Khoan chằm chằm, mặc kệ hắn nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trum-truong-thich-toi/2976342/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.