Chương trước
Chương sau
Cuối mùa thu.

Cố Ngôn Khuynh đẩy cửa sổ ra, một tia lạnh lẽo đập vào mặt, bên ngoài đang mưa nhỏ, sắc trời u ám, đã bao nhiêu ngày chưa từng thấy ánh nắng.

Bên ngoài không tiếng động, dần dần bị tiếng bước chân hỗn độn che giấu. Cố Ngôn Khuynh thở dài, mở cửa phòng ra, ngoài cửa là một hắc y nhân tay cầm trường kiếm ngăn ở cửa, phía trước hắn là hoạn quan tay cầm thánh chỉ của đế vương, phía sau hoạn quan có tới mấy trăm cấm vệ tay cầm trường thương đang đứng, nghiêm nghị như núi.

"Cố Ngôn Khuynh, tiếp chỉ."

Cố Ngôn Khuynh sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ bả vai hắc y nhân, hắc y nhân chần chờ một lát, đứng sang một bên.

"Thần, tiếp chỉ."

Hoạn quan mở thánh chỉ ra, truyền đạt thánh ý.

Làm quan hơn hai mươi năm, từ một học sĩ ở Hàn Lâm Viện đến tướng quân, quan trường chìm nổi, Cố Ngôn Khuynh cả đời nguyện trung thành với đế vương, nhưng người đó lúc này lại hạ cho hắn một lệnh tử, nói hắn chuyên quyền, ý đồ mưu phản.

Ở thời điểm cái gọi là thư từ hắn cùng Ngự Vương âm thầm lui tới đưa đến tay đế vương, hắn đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, chỉ là chưa từng nghĩ đến, ngày đó sẽ quyết tuyệt như thế.

"Cố đại nhân, tiếp chỉ đi." Hoạn quan từ trên cao nhìn xuống, đem thánh chỉ đưa tới trong tay hắn, nhàn nhạt nhìn hắn, giống như nhìn một người chết: "Nghe nói Cố đại nhân thân thể hư nhược, thiên lao dơ bẩn ẩm ướt, nhiều kiến và chuột, chỉ sợ ngài chịu không nổi cái khổ này, hoàng thượng đặc biệt săn sóc, lệnh nô gia đưa tới một vật, giúp ngài miễn chịu khổ." Hoạn quan phất tay, có người bưng tới một chén rượu, đưa đến trước mặt Cố Ngôn Khuynh.

"Nhận đi, uống xong thì tội nào cũng không cần chịu, hoàng thượng nhân đức cũng sẽ nhắm một mắt mà tha cho Cố gia, không đáng liên luỵ toàn bộ."

Cố Ngôn Khuynh nhìn chén rượu bạch ngọc, có mưa phùn rơi xuống, tạo nên từng vòng nước nhợt nhạt. Giống như một đời này của hắn, mát lạnh nhạt nhẽo, dính với kim ngọc phồn hoa nhân gian không thể ra được, cho đến một khắc cuối cùng này.

Hắn cầm lấy chén rượu, không tiếng động thở dài.

Thôi.

Chợt có kiếm phong xẹt qua, đem chén rượu vỡ thành hai nửa.

"Mục Nghiêm, dừng tay." Cố Ngôn Khuynh quát bảo ngưng lại, kiếm của hắc y nhân đúng lúc dừng ở cổ hoạn quan, tiến thêm một chút là có thể thấy máu.

"Đây là kiếp số, ngươi đi đi." Cố Ngôn Khuynh đẩy kiếm của hắn vào vỏ kiếm, ngữ khí cường ngạnh: "Đi!"

Hắc y nhân ánh mắt âm hàn, trên mặt hiện lên sát ý, tay cầm kiếm không có chút nào nới lỏng. Cấm vệ quân đã bao vây quanh hắn và Cố Ngôn Khuynh.

"Được... Thật to gan, dám động thủ..." Hoạn quan run rẩy thét lên: "Hoàng thượng có lệnh, nếu kháng chỉ, giết chết bất luận tội!"

Mưa rơi xuống càng lớn, thiên địa hỗn độn, chiến đấu nháy mắt kịch liệt, một lát sau máu chảy thành sông, Cố Ngôn Khuynh mắt thấy Mục Nghiêm cả người bị trúng mấy mũi tên ngã vào vũng máu. Cho đến cuối cùng, hắn vẫn che chở phía trước mình, không hề lui lại.

Mưa rơi, gột rửa đi máu tươi nơi biệt viện, Cố Ngôn Khuynh đi đến bên người Mục Nghiêm, cầm kiếm của hắn, ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi đặt lên cổ.

Năm Tấn Nhân thứ bảy, thừa tướng Cố Ngôn Khuynh tự sát bỏ mình, bá tánh khóc than. Dưới những sự bất bình, nền chính trị hà khắc, càng có nhiều người đứng ra khởi nghĩa, chỉ là cuối cùng đều trở thành những giọt máu nhạt nhẽo trên sách sử...

- ---

"Công tử... công tử..."

Trong mộng, càng giãy giụa càng hãm sâu, Cố Ngôn Khuynh vất vả mở to mắt, hơi thở hỗn loạn, trước mắt là màu đỏ của máu, mùi vị tanh tưởi dường như vẫn đang bên cạnh người.

Qua một lúc lâu, hắn mới chú ý đến người trước mắt cùng với tiếng gọi.

Công tử.

Làm quan nhiều năm, đã lâu không nghe thấy người ta gọi hắn như vậy.

"Công tử, có phải người vừa mơ thấy ác mộng đúng không, mồ hôi đầy đầu." Tiểu đồng áo xanh lấy khăn giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, lại giúp hắn vỗ lưng: "Công tử vừa mơ thấy cái gì mà sắc mặt trắng thành như vậy?"

Cố Ngôn Khuynh nhìn người trước mắt, thật lâu sau không động.

Tiểu đồng này tên là Thanh Trì, nhỏ hơn hắn năm tuổi, là gã sai vặt cùng hắn lớn lên, tình cảm như huynh đệ. Lúc người này 25 tuổi, Cố Ngôn Khuynh giúp hắn cưới một vị thê tử dịu dàng, cho hắn một miếng đất tự do lập nghiệp. Chỉ tiếc là năm năm sau, cả nhà hắn nhiễm ôn dịch mà chết, Cố Ngôn Khuynh thậm chí không kịp vì hắn nhặt xác liễm táng.

Vốn đã là cố nhân vĩnh cách, không nghĩ tới lại được gặp nhau.

Chẳng lẽ đây là thế giới của người sau khi chết? Hay lại là một giấc mộng hoàng lương?

Cố Ngôn Khuynh thử nhéo mình một cái, cảm giác đau đớn rất chân thật, thế nhưng không giống là mộng.

"Công tử, thi khoa cử tuy rằng quan trọng, nhưng người cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng mệt muốn chết rồi hại thân mình." Thanh Trì bưng chén canh lại đây: "Đã lạnh mất rồi, phu nhân làm canh cho người uống, để ta đi đun nóng..."

"Không cần." Cố Ngôn Khuynh gọi hắn lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Thanh Trì, bây giờ là giờ nào?"

"Đã đến trưa, công tử, người khó có được một lần ngủ nướng, ta sẽ không nói cho lão gia, nhưng người nên ăn cơm rồi ngủ tiếp, để bụng đói không tốt."

"Bây giờ... chẳng lẽ là Thừa Đức năm mười ba?"

Một năm ấy, chính mình vẫn chưa tham gia khoa cử lần ba, lấy được học vị trạng nguyên, từ đây quan vận hanh thông, bình bộ thanh vân.

"Đúng vậy công tử, người ngủ đến hồ đồ rồi?" Thanh Trì sờ trán Cố Ngôn Khuynh: "Không nóng, không sốt."

Cố Ngôn Khuynh xuống giường, cầm gương đồng xem bộ dáng của chính mình, quả nhiên, là dáng vẻ thời niên thiếu.

Mục Nghiêm chết thảm, hắn dùng kiếm của y kết thúc tính mạng, nhưng mà hắn không những không chết, còn về lại thời điểm trước khi khoa cử tổ chức, khi đó không có Cố tướng, chỉ có tiểu công tử Cố Ngôn Khuynh của phủ thị lang, tài tử thiếu đăng khoa, thanh danh động cửu trọng.

Cơn mưa thu rơi từng giọt ở trước mặt ấy lại hoà vào một chỗ với nhân gian.

Tuy không rõ đây là có chuyện gì, Cố Ngôn Khuynh lại mơ hồ mừng thầm, trở lại lúc trước, ít nhất Mục Nghiêm sẽ không vì mình mà chết, Thanh Trì vẫn có thể ở bên cạnh, cho dù chỉ là mộng.

Hắn ở trong phủ đi dạo một chuyến, từng ngọn cỏ từng cánh hoa đều giống với trong trí nhớ, nhiều năm không thấy, dường như đã qua mấy đời, lúc này xem ra không nên thổn thức, không biết mộng sẽ tỉnh khi nào, hết thảy đều sẽ thành không.

Phụ thân Cố Dục lúc này không ở trong phủ, Cố Ngôn Khuynh đi gặp mẫu thân Lưu thị, Lưu thị đang ngủ trưa nghỉ ngơi, Cố Ngôn Khuynh không đánh thức người, chỉ đứng ở mép giường nhìn một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng rời khỏi.

Nhân sinh rất may, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nhưng hồi tưởng lại thời gian ấy, đã qua một đời người, việc vẫn chưa xong.

~~~

"Công tử, lão gia đã trở lại, ở thư phòng, bảo người qua đó một chuyến."

Buổi tối Thanh Trì lại đây truyền lời, Cố Ngôn Khuynh theo lời đi vào thư phòng, Cố Dục trong tay cầm quyển sách, nói: "Việc Ngự Vương mưu phản, con đã nghe nói rồi?"

Cố Ngôn Khuynh cúi đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Nghe nói, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Cố Dục liếc hắn một cái, nói: "Con suy nghĩ cái gì?"

Cố Ngôn Khuynh nói: "Con cảm thấy việc này vẫn còn nghi vấn, Ngự vương có thanh danh nhân đức nhã nhàn, không giống như là..."

"Nói năng cẩn thận." Cố Dục đánh gãy lời hắn: "Việc này hoàng thượng đã tự mình thẩm vấn, chứng cứ vô cùng xác thực, nào đến phiên con nhiều lời?"

Cố Ngôn Khuynh cúi đầu không nói.

Chuyện Ngự vương mưu phản ở kiếp trước, Cố Ngôn Khuynh cũng không hiểu biết, cũng không làm được cái gì, cuối cùng chỉ có thể nhìn y bị tống lên xe ngựa ra khỏi kinh thành. Từ đây núi xa sông dài, một thời gian dài không thể gặp mặt. Mãi đến khi Ngự vương thống lĩnh đại quân tiến thẳng vào kinh thành, mà hắn mạc danh kỳ diệu phạm tội cấu kết mưu phản, thất tẫn quân tâm, chết trong ngày Ngự vương công phá kinh thành.

Khi đó Cố Ngôn Khuynh là một thiếu niên tâm tư đơn giản, một lòng khoa cử, chưa từng để trong lòng nỗi khổ gì, chỉ ngẫu nhiên nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười của người nọ khi mới gặp, tâm như mây đen tráo đỉnh, dục tố không nói gì.

Hắn nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Ngự vương.

Khi đó hắn mười một tuổi, vâng mệnh vào cung làm thư đồng của Thái Tử, lúc đó đều là tâm tính của thiếu niên. Thái Tử đọc sách mệt mỏi, liền lôi kéo hắn đến Ngự Hoa Viên chơi đùa. Thái Tử vì là con của hoàng hậu, từ nhỏ đã phải học đủ loại thi thư lễ nghĩa, so với các hoàng tử khác càng khắc nghiệt hơn, ngày thường ít có lúc nhàn hạ. Cố Ngôn Khuynh cùng hắn thưởng cảnh ở Ngự Hoa Viên, lúc đó còn có vài vị hoàng tử công chúa đang đùa nghịch, giống những đứa trẻ của gia đình bình thường chơi thả diều bắt dế, vui vẻ vô cùng. Thái Tử không thể tùy ý như vậy, chỉ ở một bên nhìn đến cực kỳ hâm mộ, Cố Ngôn Khuynh liền cùng hắn nhìn, liền thấy Ngự vương đi tới, hoàng tử công chúa vui cười vây quanh y.

Ngự vương chính là lục đệ của đương kim hoàng thượng, khi đó cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nhanh nhẹn tuấn nhã như quỳnh lâm ngọc thụ, từ vườn hoa thược dược đi tới, như một tia sáng lộng lẫy ồn ào, chiếu thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của Cố Ngôn Khuynh.

"Cái này bổn vương vất vả lắm mới mang vào được, các ngươi ăn chơi cũng đừng có bán đứng ta." Ngự vương trong tay cầm một cái túi, đem từng "bảo bối" bên trong phân phát cho các vị hoàng tử công chúa. Đều là chút đồ vật dân gian tầm thường, ở nơi cẩm y ngọc thực quy củ phồn hoa này lại thành của ngon hiếm lạ, trong đó nổi tiếng nhất là hồ lô đường.

"Vân Hinh, là cô nương thì nên nhàn nhã đoan trang, không thể bướng bỉnh đánh đầu người khác được. Vân Tạ ăn từ từ thôi, hồ lô đường phải nhả hạt đấy......"

Ngự vương bị một đám trẻ choai choai vây ở giữa, nụ cười tựa nhiễm cảnh xuân, loá mắt rực rỡ.

Y thấy thái tử đầy trông mong mà nhìn, đi tới đưa cho tên này một con quay, vừa ăn hồ lô đường vừa đánh giá Cố Ngôn Khuynh vài lần, đem hồ lô trong tay đưa cho hắn.

"Cũng giống nhau cả, bổn vương đã ăn qua rồi, ngươi còn muốn không?"

Cố Ngôn Khuynh trong lòng hoảng hốt, lập tức cung cung kính kính tiếp nhận.

"Quả nhiên giống hệt cái bộ dáng của lão Cố Dục kia, cứng nhắc có thừa mà linh khí không đủ." Ngự vương phù một tiếng phun hạt ra, nhìn hắn cười, "Bất quá dáng vẻ cũng không tồi, nhìn đẹp mắt."

Cố Ngôn Khuynh cúi đầu, giấu đi gò má ửng đỏ.

Đó là lần đầu tiên hắn ăn hồ lô đường, mùi vị chua ngọt ngon miệng ấy chưa từng quên.

Lúc trước đến chết cũng không tái kiến một lần, hiện giờ nhớ thương đã cách xa một đời, ngay cả dáng vẻ người đó cũng không còn rõ ràng nữa, chỉ có cảnh xuân như họa ấy vẫn để lại dấu vết trong lòng hắn, đến chết vẫn sinh.

Hắn chỉ nguyện một đời này, nhưng không lưu tiếc nuối.

Cố Dục thở dài, nói: "Việc của nhà đế vương, chúng ta làm thần tử không thể tùy tiện xen vào, Ngự vương đến tột cùng như thế nào, cũng không phải điều ta và con có thể nói. Trong triều đã có không ít quan viên vì y nói chuyện, chọc giận thánh tâm, con nhớ cẩn thận, chớ có nhiều lời."

Cố Ngôn Khuynh im lặng.

"Còn có, con sau này hạn chế cùng Tam hoàng tử lui tới, Thái Tử căn cơ tuy chưa vững, nhưng sau này thiếu đi sự uy hiếp, tự nhiên có thể đứng lên."

Cố Ngôn Khuynh minh bạch, uy hiếp trong miệng phụ thân, đúng là chỉ Ngự vương.

Cố Dục lại nói: "Đúng rồi, Thái Tử ngày mai tổ chức thơ hội ở Đông Cung, con đi tham gia náo nhiệt một chút, bất quá không cần ra mặt quá nhiều."

Cố Ngôn Khuynh nói: "Nếu không muốn lộ mặt, có thể không đi được không?"

Cố Dục nhíu mày: "Vì sao không đi? Con từng là bạn đọc sách cùng Thái Tử, Thái Tử cũng coi trọng con, chắc chắn mời con, sao có thể từ chối?"

Cố Ngôn Khuynh rũ mí mắt không nói, Cố Dục ho khan một tiếng, nói: "Tuy nói trên phố đồn đãi, Thái Tử... có chút đam mê đặc thù, nhưng mà tốt xấu gì con cũng là thiếu gia nhà thị lang, hắn chắc sẽ không xằng bậy."

Cố Ngôn Khuynh: "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.