Cố Ngôn Khuynh nói: "Quân thần khác biệt, lễ không thể phá. Không biết điện hạ truyền triệu là có gì muốn giáo huấn."
Thái Tử thấy hắn không tiếp trà, lại đổ đi rồi rót một ly khác đưa qua: "Ngươi một hai phải cùng ta cứng nhắc như vậy sao? Trước đó vài ngày ngươi chuẩn bị thi hội, ta không hề đến làm phiền ngươi, lâu không thấy, ngươi càng thêm nhàm chán."
Cố Ngôn Khuynh rũ mi mắt, nhìn chén trà đang bốc lên khói trắng trong không trung, nói cảm tạ, bưng lên uống một ngụm.
"Ta đã xem qua bài thi hội lần này của ngươi, không giống với phong cách ngày xưa, câu từ có vẻ hoa mỹ nhưng thật ra chỉ là lời văn tiêu chuẩn." Thái Tử đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh hắn, nói: "Ngôn Khuynh, ngươi gặp phải chuyện gì khó xử sao?"
Cố Ngôn Khuynh nói: "Không có, điện hạ lo lắng quá rồi."
Thái Tử nói: "Ngươi và ta từng cùng nhau đọc sách, học thức của ngươi ta rất rõ ràng, nếu không phải bài thi hội viết tên của ngươi, cũng không ai dám đánh tráo bài thì ta chắc chắn tưởng người khác viết."
Cố Ngôn Khuynh mặt vô biểu tình: "Thảo dân ngu dốt, là điện hạ quá mức nâng đỡ."
Thái Tử nhìn, ánh mắt thâm thúy, đem tay đặt ở trên vai hắn: "Ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi, cho dù lần này ngươi thi đình có thứ tự như thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi ở lại trong kinh."
Cố Ngôn Khuynh trong lòng hơi kinh sợ, đứng dậy tránh tay y đi, nói lại: "Tạ điện hạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-vuong-gia-tan-tat-muon-mang-ta-di-muu-phan/2991410/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.