Đối phương dùng ánh mắt khiến người ta khó chịu mà đánh giá Nhiếp Câu, mới mở miệng nói: “Chứng minh thế nào à? Mày kêu thằng con tao ra nhìn một cái, thì chứng minh được liền! Tuy rằng hai mươi năm không gặp, nhưng làm con chẳng lẽ đến ông đây nó còn quên mất? Hoặc là nói con gái tao nhỉ? Suy cho cùng nó còn tự đẻ con rồi kìa, nghĩ đến mày xài nó như đàn bà thế kia thì gọi con gái cũng đúng lắm.”
Nhiếp Câu mặt không biểu cảm mà nhìn đối phương, đôi tay phẫn nộ nắm chặt thành quyền. Người này, vừa mở miệng đã nói chuyện khó nghe như vậy, quả nhiên đến đây chẳng có ý gì tốt.
“Nghe nói ông tên Từ Đức Trung, bây giờ còn không có đổi tên nhỉ? Ông như thế này, thật là bôi nhọ cái tên này.”
Không có chút đạo đức nào, khỏi nói đến trung hậu.
Từ Đức Trung không để bụng: “Mày nên gọi tao là cha vợ.”
“Ông có mục đích gì, nói thẳng đi.” Nhiếp Câu trực tiếp nói rõ.
“Tao còn có mục đích gì nữa, chỉ là một người già không có chỗ ở mà thôi, muốn tìm đứa con duy nhất dưỡng lão ấy mà. Đáng tiếc, thằng con bất hiếu kia vậy mà không đến gặp tao một cái!” Từ Đức Trung vừa nói vừa lắc đầu, làm ra bộ dáng tiếc hận.
Nhiếp Câu đã hiểu, đây là tới đòi tiền: “Muốn người dưỡng lão? Được thôi, ông đến viện dưỡng lão, đảm bảo tìm một hoàn cảnh tuyệt đẹp, phục vụ chu đáo.”
“Thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, đưa cho tao năm triệu, tao sẽ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-tra-cong-mot-long-chi-muon-chuoc-toi/1144889/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.