Thời điểm mở mắt ra, Kê Du Cẩn có hơi mờ mịt, anh nhìn nhìn xung quanh, theo bản năng tìm bóng dáng ấy. Nhưng mà ở bên cạnh anh là nguyệt tẩu và bảo mẫu, còn đứa con đã rời khỏi lồng ấp được mấy ngày nữa.
“Anh Kê, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, mau xem con anh nè, khỏe mạnh ú nu, chỉ là anh phải chịu khổ rồi.” Nguyệt tẩu ôm đứa trẻ đến bên cạnh Kê Du Cẩn.
Con anh? Kê Du Cẩn giật mình, anh đã trở lại rồi sao?
Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, Kê Du Cẩn cho rằng sau khi bị tiêm thuốc mê anh sẽ ngủ qua đi, đến khi tỉnh dậy sẽ có thể nhìn thấy Nhiếp Câu và con mình. Nhưng không biết tại sao, tác dụng của thuốc mê qua rồi, tuy rằng anh không thể động đậy cũng không có cảm giác đau đớn gì, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Thậm chí, anh có thể cảm nhận được khoảnh khắc dao phẫu thuật cắt vào da thịt mình, trong nháy mắt ấy, anh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Chắc chắn là do mình quá khẩn trương thôi, lập tức là xong rồi, Kê Du Cẩn tự an ủi mình.
Lúc huyết nhục dựng dục trong bụng mình hơn 200 ngày bị lấy ra, Kê Du Cẩn mơ hồ nghe được tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non. Anh muốn mở mắt ra nhìn xem đứa nhỏ thế nào rồi, nhưng lại không làm được.
“Chảy máu nhiều quá, cần phải cắt bỏ tử cung để cầm máu, mau đi tìm người nhà ký tên đi!”
Tình hình dường như không ổn rồi…
“Mất máu quá nhiều, mau lấy thêm túi máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-tra-cong-mot-long-chi-muon-chuoc-toi/1144882/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.