Kê Du Cẩn lấy tay ôm đầu, đó là phản ứng tự bảo vệ của ý thức khi đối mặt với tổn thương. Nhưng đau đớn trong dự đoán không có rơi xuống người mình, mà bên tai lại vang lên tiếng “xoảng”.
Là Nhiếp Câu đập nát ly nước trên đầu giường.
Ném vỡ ly nước có thể miễn cưỡng biểu đạt cảm xúc bạo lực muốn phá hủy gì đó của Nhiếp Câu. Nhìn Kê Du Cẩn bị dọa đến co rúm lại, cảm xúc tức giận lập tức bị thay thế bằng đau lòng, hắn giơ tay tát mình một cái thật mạnh.
Kê Du Cẩn không ngờ Nhiếp Câu sẽ làm như vậy, ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết nên phản ứng ra sao.
“A Cẩn, có đôi khi em thật sự không đoán được anh nghĩ cái gì?” Nhiếp Câu nói bằng giọng bất lực.
Kê Du Cẩn không trả lời.
Nhiếp Câu nhìn đối phương đau đến đổ mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, mở miệng nói: “Tách chân ra để em nhìn xem, có phải bị thương rồi không?”
Kê Du Cẩn xê dịch đôi chân, tránh đi bàn tay của Nhiếp Câu: “Đừng nhìn, khó coi lắm.”
Nhiếp Câu lạnh giọng: “Nghe lời!”
Hắn vừa nói như vậy, Kê Du Cẩn lập tức không dám phản kháng nữa, nhắm mắt để Nhiếp Câu tùy ý kiểm tra.
Vừa nhìn đã thấy, quả nhiên là bị thương. Đó là nơi mỏng manh biết bao nhiêu, Kê Du Cẩn đã không hiểu gì, còn hành động lỗ mãng, không bị thương mới là lạ.
Nhiếp Câu lấy thuốc mỡ đến xử lý vết thương cho Kê Du Cẩn, thay ga gường đã nhiễm vết máu, rồi mới nằm lên giường lần nữa.
“Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-tra-cong-mot-long-chi-muon-chuoc-toi/1144871/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.