“A Cẩn đến?” Nhiếp Câu nghe được Phi Ngư nói, cảm giác say mụ mị đầu óc lập tức thanh tỉnh một ít.
Phi Ngư nói: “Đúng vậy, lúc nãy còn gửi tin nhắn cho tôi, hỏi bên chúng ta khi nào mới kết thúc, hình như anh ấy đã đợi rất lâu rồi.”
“Cậu hẳn là nên nói sớm cho tôi chứ… Nói với người khác giúp tôi một tiếng, tôi phải đi trước.” Nhiếp Câu có hơi oán giận nói với Phi Ngư, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Gần đó có một người muốn cản Nhiếp Câu lại, mời hắn ở lại chơi thêm một lát, lại bị Nhiếp Câu dứt khoát từ chối: “Tôi phải về nhà rồi, bạn trai tôi còn đang đợi.”
Tiêu Tiêu mím chặt môi không nói gì, mà Phi Ngư như trút được gánh nặng phất tay tạm biệt Nhiếp Câu: “Mau đi đi, bãi đỗ xe rất lạnh, đừng để A Cẩn tiếp tục chờ.”
Kê Du Cẩn kiên nhẫn chờ đợi trong xe, có vài đợt người ra về từ từ, nhưng đều không phải Nhiếp Câu. Đang lúc anh hơi lo lắng có phải mình đã lỡ thời gian đón Nhiếp Câu rồi không, âm thanh tin nhắn tới di động vang lên, là Phi Ngư gửi: [Horse đi tìm anh, lúc về lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.]
Không đợi anh trả lời tin nhắn cho Phi Ngư, đã nhìn thấy Nhiếp Câu có hơi lảo đảo lắc lư đi đến.
Kê Du Cẩn nhanh chóng xuống xe đỡ Nhiếp Câu, để đối phương ngồi trên ghế lái đàng hoàng. Anh đang định thắt dây an toàn giúp Nhiếp Câu, lại bị đối phương lôi kéo ôm vào lòng.
Nhiếp Câu ôm Kê Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-tra-cong-mot-long-chi-muon-chuoc-toi/1144868/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.