Đã nói đến nước này, lòng Kê Du Cẩn đã không còn sợ hãi vì bí mật thân thể của mình bị phát hiện nữa. Nhất thời cũng không biết nên đánh giá hành vi lừa gạt của Nhiếp Câu thế nào. Một lát sau, dưới ánh mắt đáng thương của Nhiếp Câu mà bất đắc dĩ tỏ vẻ: ‘Tôi không tức giận.’
Sắc mặt Nhiếp Câu vui vẻ, tiện đà bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước: “Danh phận của em anh thừa nhận không? Em là người của anh rồi anh có thừa nhận không? Anh cũng là của em rồi anh có thừa nhận không?”
Lòng Kê Du Cẩn run rẩy, sau đó đỏ mặt gật gật đầu dưới sự thúc giục của Nhiếp Câu: ‘Thừa nhận, đều thừa nhận hết.’
“Thừa nhận thì tốt rồi, anh là người của em, em muốn hôn anh một chút là hoàn toàn hợp lý. Lúc nãy anh né em một lần, bây giờ phạt lại mười lần, không quá đáng đâu nhỉ?”
Này… thật sự không quá đáng hả?
Thực thi trừng phạt xong, sắc mặt Kê Du Cẩn ửng hồng hơi hơi thở dốc, Nhiếp Câu liền khó chịu.
Chậc! Cái này suy cho cùng là đang trừng phạt ai đây?
Nhiếp Câu không dám tiếp tục trêu chọc nữa, cuối cùng thì bốc hỏa cũng chỉ có hắn thôi.
“Có thể dậy được chưa? Em có nấu cháo.” Nhiếp Câu vừa hỏi, vừa nhẹ nhàng ấn ấn sườn eo Kê Du Cẩn.
Cảm giác đau nhức lập tức đánh úp lại, Kê Du Cẩn nhịn không được hít hà một hơi. Phản ứng này là câu trả lời chân thật nhất, Nhiếp Câu đứng dậy nói: “Chờ, em bưng cháo vào cho anh.”
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-tra-cong-mot-long-chi-muon-chuoc-toi/1144863/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.