Chương trước
Chương sau
Rất nhanh đã đến ngày cửa tiệm mới của Kê Du Cẩn khai trương, vì nhanh chóng tạo dựng danh tiếng, một tuần đầu khi khai trương không những có nhiều ưu đãi hấp dẫn, mà còn có hoạt động ăn thử miễn phí. Rất nhiều người qua đường vốn chỉ đến xem náo nhiệt sẵn tiện ăn thử miễn phí, không ngờ bị các loại điểm tâm ngọt làm kinh diễm, ăn thử xong phải vào tiệm mua sản phẩm hoàn chỉnh.
Cứ như vậy, hai người Kê Du Cẩn và Chung Trình hầu như từ sáng đến tối cắm cúi làm đồ ngọt, mới tạm đủ cung ứng cho hoạt động kinh doanh trong tiệm, thậm chí hai ngày cuối cùng không thể không giới hạn số lượng mua hàng.
Cũng may sau một tuần, đã không còn hoạt động ăn thử miễn phí, giá cả cũng về lại giá niêm yến ban đầu, đẩy lùi một bộ phận khách hàng chê giá đắt, việc buôn bán của cửa hàng mới thật sự vào quỹ đạo.
Nhưng mà dù không bận rộn như trước, Kê Du Cẩn cũng không giống như trước đây cứ ở mãi trong nhà, mỗi sáng sớm anh cần phải đến tiệm cùng Chung Trình làm số lượng đồ ngọt phải bán ra trong ngày, còn phải kiểm tra lời lãi của ngày hôm trước. Mỗi tuần Chung Trình có hai ngày nghỉ, mà hai ngày này Kê Du Cẩn chỉ có một mình làm nhiệm vụ của thợ làm bánh.
Tuy rằng bận rộn, nhưng tinh thần của Kê Du Cẩn càng ngày càng tốt hơn, Nhiếp Câu nhìn vào mắt, thật sự cảm thấy vui vẻ cho Kê Du Cẩn. Quả nhiên, bất kể là kiểu đàn ông nào, phải có sự nghiệp của riêng mình mới được, ít nhất đời trước Nhiếp Câu không có nhìn thấy được một mặt bận rộn phong phú của Kê Du Cẩn như thế này.
Đời trước căn bản là Nhiếp Câu không có đi qua tiệm với Kê Du Cẩn, cho nên cũng không ai giúp anh đuổi đám người Anna kia đi, lại một lần nữa sửa lại rồi khai trương cửa hàng. Khi đó cửa tiệm trong tay Anna càng lúc càng sa sút, không đến một năm đã thu không đủ chi, thậm chí bắt Kê Du Cẩn bù tiền mới có thể tiếp tục buôn bán.
Nhưng khi đó Nhiếp Câu đã rõ tài sản Kê Du Cẩn như lòng bàn tay, cũng coi tiền tài của Kê Du Cẩn chính là của mình, dĩ nhiên không đồng ý Kê Du Cẩn tiêu tiền đắp vào lỗ thủng của cửa hàng. Không chỉ như vậy, hắn còn âm thầm cùng người của tổ chức PUA, dùng giá cực thấp sang tay cửa hàng mặt tiền kia cho một người trong tổ chức, khiến Kê Du Cẩn chịu một tổn thất rất lớn.
Từ đó về sau, Kê Du Cẩn cứ buồn bực không vui rất lâu. Có lẽ bệnh trầm cảm của cậu sau này, chính là từ lúc ấy mà bắt đầu chôn xuống mầm tai họa.
Nghĩ đến chuyện đời trước, Nhiếp Câu cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ, hơn nữa khi Kê Du Cẩn không ở nhà, Nhiếp Câu càng cảm thấy căn phòng trống rỗng khiến người ta bực bội, đơn giản đứng dậy ra ngoài dạo một lúc, thuận tiện mua nguyên liệu nấu bữa tối.
Gần đây Kê Du Cẩn bận làm việc, cần phải ăn nhiều những món dinh dưỡng bồi bổ cơ thể mới được. Vì thế, Nhiếp Câu cố ý mua một con bồ câu, chuẩn bị buổi tối hầm canh cho Kê Du Cẩn uống.
Lúc trở về, Nhiếp Câu nhìn thấy Kê Du Cẩn xuống từ một chiếc xe lạ trước cửa khu nhà.
Logo của chiếc xe kia Nhiếp Câu có nghe sơ qua, chiếc rẻ nhất cũng hơn một triệu tệ. Mà người đàn ông mặc tây trang giày da kia, lúc Kê Du Cẩn xuống xe còn cẩn thận dùng tay che bảo vệ đầu anh, nhân động tác này mà lộ ra đồng hồ nơi cổ tay, đại khái đem đi cũng có thể đổi thêm một chiếc xe. Người đàn ông kia nói cười vui vẻ, tựa vào xe nói chuyện với Kê Du Cẩn rất lâu, vẻ mặt ngoại trừ thưởng thức, còn có ái muội không dễ phát hiện.
Tay Nhiếp Câu đang xách túi tiện lợi siết chặt lại, bởi vì dùng quá sức, nên tay lộ cả gân xanh, nhưng hình như hắn không phát hiện. Bởi vì hai loại cảm xúc tức giận và khủng hoảng đã bao phủ cả người hắn, làm hắn hít thở không thông.
Nhiếp Câu dồn dập hít sâu vài cái, mới hồi phục lý trí, lúc này mới cảm giác được tay chân có hơi tê dại. Hắn cố bình tĩnh lại, treo lại nụ cười nhàn nhạt lên mặt, vừa đi về hướng hai người kia, vừa mở miệng nói: “A Cẩn? Sao hôm nay về sớm vậy?”
Nghe được giọng Nhiếp Câu, Kê Du Cẩn lập tức nhìn qua, theo bản năng mà tiến vài bước về phía Nhiếp Câu.
Nhiếp Câu nhìn về phía người đàn ông mặc tây trang, làm như không có việc gì nói: “A Cẩn, vị này là bạn của anh sao?”
Kê Du Cẩn nghe vậy nghĩ nghĩ, không lắc đầu cũng không gật đầu, khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Nhiếp Câu: “Vị này là Âu tổng, gần đây thường đến tiệm chúng ta đặt điểm tâm cho nhân viên dùng trà chiều. Hôm nay xe của tôi bị hư không đề máy được, trùng hợp gặp được Âu tổng, anh ấy giúp tôi quá giang một đoạn.”
Nhiếp Câu có hơi rõ rồi, nhìn về Âu tổng kia, cười như không cười, nói: “Vậy thật đúng là trùng hợp quá.”
Âu Duệ Minh nhìn vào đôi mắt lạnh băng thâm trầm của Nhiếp Câu, trong lòng hơi rùng nhìn, nhàn nhạt trả lời: “Cũng không hoàn toàn là trùng hợp, suy cho cùng thì mỗi ngày tôi tan tầm sẽ đi ngang qua cửa hàng bánh kem của Kê tiên sinh.”
“Ồ, như vậy à, vậy Âu tổng chắc hẳn là một ông sếp được nhân viên yêu thích lắm nhỉ?”
“Sao lại nhìn ra được?”
“Tôi biết giá cả của mấy món đồ ngọt trong tiệm A Cẩn, không hề rẻ, Âu tổng có thể đặt điểm tâm trà chiều từ tiệm, rất là hào phóng. Sếp hào phóng như vậy, nhân viên dĩ nhiên sẽ yêu thích.” Nhiếp Câu khẽ cười nói.
“Cũng không có gì, bởi vì tôi là khách hàng thân thiết, nên Kê tiên sinh có giảm giá cho tôi.”
Nói vài câu, Kê Du Cẩn đứng bên cạnh cảm thấy không khí có hơi không thích hợp. Nhưng anh không rõ rốt cuộc sao lại thế này, có hơi lo lắng nhìn Nhiếp Câu, không biết phải làm sao mới được.
Chú ý đến bộ dạng hoảng loạn bất an của Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu nhịn xuống tất cả nôn nóng, cố gắng bình tĩnh nói với Âu Duệ Minh: “Mặc kệ thế nào, hôm nay cũng cảm ơn Âu tổng đã đưa A Cẩn về nhà.”
Âu Duệ Minh nghe vậy lại nhìn nhìn Kê Du Cẩn, sau đó hỏi Nhiếp Câu: “À, cậu với Kê tiên sinh có quan hệ gì, lại có thể thay Kê tiên sinh cảm ơn tôi?”
Nhiếp Câu lập tức nghẹn họng, chìm vào im lặng. Kê Du Cẩn nhìn nhìn hai người, lấy di động ra định đánh chữ giải thích với Âu Minh Duệ, lúc này Nhiếp Câu lại mở miệng nói: “Là quan hệ có thể vào thời điểm anh ấy cô đơn nhất mà ở bên anh ấy, là quan hệ có thể khi anh ấy không vui dỗ cho anh ấy vui vẻ, là quan hệ có thể mỗi ngày nấu cơm cho anh ấy ăn! Quan hệ như vậy, có thể thay anh ấy nói được chưa?”
Hình như Âu Duệ Minh không đoán được sẽ nghe đến câu trả lời như vậy, anh nghe xong nhìn Nhiếp Câu thật lâu rồi liếc nhìn Kê Du Cẩn một cái, có hơi tiếc nuối thở dài, thỏa hiệp: “Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi. Nếu Kê tiên sinh đã về đến nhà, thì tôi về trước đây.”
Vất vả lắm mới gặp một người hợp mắt, không ngờ người ta vậy mà đã có chủ rồi, chậc! Âu Duệ Minh không khỏi tiếc nuối nghĩ.
Chờ Âu Duệ Minh rời đi rồi --
“Đi thôi, tôi mua một con bồ câu non, tối nay hầm canh cho anh uống.” Nhiếp Câu vừa nói, vươn bàn tay không xách đồ bên kia nắm lấy tay Kê Du Cẩn lôi anh về phía khu nhà.
Trong lòng Kê Du Cẩn quay cuồng trong mơ hồ, vừa rồi những lời Nhiếp Câu nói với Âu Duệ Minh vẫn luôn xoay vòng trong đầu anh, cho nên anh vẫn chưa để ý đến bàn tay mình bị Nhiếp Câu nắm. Quả thực những câu Nhiếp Câu nói đều là sự thật, nhưng là, những từ đó cũng rất dễ khiến người khác hiểu lầm, Nhiếp Câu cố ý nói vậy sao?
Sau khi về nhà, Nhiếp Câu liền đến phòng bếp bận rộn, tựa như màn giằng co khó hiểu lúc nãy với Âu Duệ Minh chưa từng xảy ra. Vài lần Kê Du Cẩn lượn lờ trước cửa phòng bếp, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, rồi lại cảm thấy không cần thiết.
Mà Nhiếp Câu, tựa như không phát hiện thấy sự rối rắm của Kê Du Cẩn, cho đến tận lúc ăn tối, mới mở miệng nói…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.